Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 220

“Làm đem tặng mà thím, quà tặng chẳng phải nên làm cho khác lạ và thật ngon miệng sao. Nếu mà làm như mọi nhà, chẳng thà cháu đi mua ngoài cửa hàng cho gọn.

Đây không phải cháu nghĩ ra, trước cháu nghe nói mấy khu vực đã mở cửa ngoài kia toàn làm như vậy đó.”

Thím Phùng gật đầu tán đồng: “Chỉ nhìn nhân cháu phối thôi đã thấy thèm rồi, chẳng trách người ta thích ăn.”

Hồi nhỏ, bánh trung thu Tống Thời Hạ được ăn cũng toàn kiểu truyền thống.

Lớp vỏ bánh nướng xém, rớt tầng bột, xét ra thì nó giống các kiểu điểm tâm Trung Quốc.

Sau này lớn lên, đi nhiều mới biết, bánh trung thu cũng có rất nhiều kiểu dáng, khẩu vị.

Có những loại được làm hết sức tinh xảo, bề mặt in hoa văn và chữ.

Lần này cô cũng muốn làm loại bánh như thế, cầm đi tặng lễ cũng thấy đẹp mặt.

Hôm nay làm một mẻ, các loại bánh có nhân khác nhau xếp đầy bàn ăn, cơm trưa với cơm tối đều ăn cái này.

Đám nhỏ với lũ trẻ nhà bên đều chọn bánh mứt táo và bánh nhân trái cây, bởi vì bánh này ngọt hơn.

Lò nướng bánh trong nhà cứ nướng mẻ này tiếp mẻ khác.

Tống Thời Hạ đứng lên, vặn eo:

“Coi như xong nhiệm vụ, tết trung thu sang năm không cần làm cả lố như vậy nữa.”

Lần này phải về nhà, cho nên cô tính cả bánh biếu người nhà mình vào nên mới nhiều như thế.

Trong nhà chỉ còn Tống Thời Hạ, Quý Duy Thanh đã dắt đám nhỏ mang bánh trung thu về bên ông bà nội.

Ngày mai cô và anh cô sẽ ra ga.

 

Tống Thời Hạ bảo anh đừng về nữa, khi ấy Quý Duy Thanh có vẻ hơi thất thần, không biết có nghe được chăng.

Tống Thu Sinh trông rất có tinh thần, vui tươi hớn hở, ăn mặc cũng rất thời thượng, nhìn là biết cuộc sống khá tốt:

“Bánh trung thu này, chúng ta đổi cái bao bì nào đẹp đẹp chút được không?”

Tống Thời Hạ lườm anh ấy một cái, rảnh quá muốn kiếm chuyện với cô sao: “Yêu cầu hơi nhiều đấy, không có bao bì thì ăn không ngon nữa à.”

DTV

Tống Thu Sinh gãi đầu:

“Thì anh muốn đem đi tặng người ta mà, bánh trung thu em làm trông rất Tây, đẹp hơn bánh ngoài tiệm luôn đó.”

Một câu tâng bốc khen ngợi rất đơn giản và chân thành như thế đã khiến Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, chọn ra 6 chiếc bánh đẹp nhất đưa cho anh ấy.

“Mỗi loại một cái, đủ chưa?”

Tống Thu Sinh hào sảng đưa cho cô một tờ tiền mệnh giá lớn: “Đủ đủ, anh đưa em luôn cả tiền mua gà nữa nhé.”

Tống Thời Hạ không khách sáo, nhận tiền, dù sao thì tiền này cô cũng định dùng để mua quà mang về nhà mà thôi, không phải giữ riêng.

Cô tiện thể hỏi một câu: “Anh định tặng ai? Đối tác lần trước à?”

Tặng bánh trung thu còn cần có bao bì đẹp cho sang?

Trực giác mách bảo Tống Thời Hạ rằng anh mình có chuyện khác thường.

Làm gì có khách hàng nam nào soi mói để ý bánh trung thu người khác tặng có được đóng gói đẹp mắt không.

Bên cửa hàng mậu dịch bán bánh trung thu cũng chỉ gói bằng giấy dầu, người ta vẫn mua đi tặng đấy thôi.

Tống Thu Sinh lắc đầu:

“Không, anh với người đó không qua lại nữa, tầm nhìn hạn hẹp chỉ thấy được cái lợi trước mắt, không có lấy một chút dũng khí thừa nhận thất bại. Làm ăn với loại người này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp trục trặc thôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment