Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 221

“Giờ nói năng đã cứng cỏi thế rồi cơ à? Đợi khi về nhà gặp ba mẹ, để xem xem bị ba mẹ giục lấy vợ thì anh lươn lẹo thế nào.”

Tống Thu Sinh thẳng lưng đường hoàng nói:

“Sao phải lươn lẹo trốn tránh? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, thúc giục cũng có ích gì, duyên số tới lúc nào thì lấy thôi chứ.”

Nhìn bộ dạng này, 80-90% là có vấn đề rồi.

Anh trai có vẻ đắc ý lắm, không biết chị dâu tương lai có phải chính là chị gái dũng cảm lần trước mới gặp không.

Tống Thu Sinh xách đồ đi: “Anh đi đây, mai tới cổng trường đón em nhé.”

Tống Thời Hạ nhìn theo, lười nhác nói: “Không cần đâu, em đi nhờ xe ra ga, anh không cần tới đón, đỡ phiền.”

Anh ấy lại xua tay: “Tiện đường thôi, em cứ chờ ở nhà, anh qua đón.”

Tống Thời Hạ về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây à?”

Tống Thu Sinh lại biết chu đáo quan tâm như thế?

Màn đêm buông xuống, Tống Thời Hạ khóa cổng, đi vào nhà, lại nghe thấy có tiếng lịch kịch mở khóa.

Cô quay đầu lại, đối diện chính là Quý Duy Thanh.

“Bọn nhỏ đâu?”

“Ở bên nhà ông bà, chỉ có anh về thôi.”

Hai người cùng vào nhà.

“Anh quên cái gì à?”

Chắc là quên mấy quyển sách yêu dấu, trước đó, anh đi đâu cũng cầm theo mà.

“Anh về quê với em.” Quý Duy Thanh nói thật bình thản.

Tống Thời Hạ lại nghe ra được sự kiên quyết, không cho phép từ chối trong giọng điệu của anh.

 

Hai đứa nhỏ đã được đưa đến nhà ông bà, hình như cô cũng không còn cớ nào để từ chối.

Nhưng mà… sao anh như thể… sợ cô chạy trốn thế nhỉ?

Tống Thời Hạ mới ra điều kiện với anh:

“Em nói trước, đi đi về về rất tốn thời gian, anh đừng có trách em không nhắc anh nhé.”

Quý Duy Thanh nói ngay không hề nghĩ ngợi:

“Không trách, tốn thời gian cũng không có gì, đây vốn là thời gian nghỉ của anh mà.”

Tống Thời Hạ kêu lên kinh ngạc: “Thì ra anh cũng có ngày nghỉ nữa?”

Cô thề là cô không có nói móc anh, bởi vì trước nay cô chưa từng thấy anh có ngày nghỉ cuối tuần chứ đừng nói nghỉ lễ trung thu.

Quý Duy Thanh tỏ vẻ khó hiểu: “Sao lại không có? Giáo sư đại học cũng phải có nhân quyền chứ.”

Tống Thời Hạ lầm bầm:

“Thế sao các thứ 7 hàng tuần anh vẫn phải tăng ca, không viết luận thì cũng đọc văn hiến, ngày ngày nhốt mình trong phòng sách, em chả dám quấy rầy anh.”

Quý Duy Thanh sửa lại: “Không phải luận văn, anh chỉ viết báo cáo, g.i.ế.c thời gian thôi.”

“Thì cũng như nhau cả mà, đều là làm việc. Em còn tưởng giáo sư bận hơn bác sĩ luôn đó.”

Ngày nghỉ cũng không có, cũng chẳng có thời gian chơi với cô.

Cho dù Quý Duy Thanh có thật sự trì độn thì lần này cũng đã nghe ra sự mất mát trong giọng cô rồi.

Gương mặt xưa nay luôn lạnh nhạt xa cách chợt xuất hiện vẻ bối rối không biết phải làm sao: “Xin lỗi, đây là sơ suất của anh.”

DTV

“Không cần phải xin lỗi em, anh cũng đâu có làm sai điều gì.”

Tống Thời Hạ đứng dậy đóng gói bánh trung thu.

Không có túi nilon có khóa kín, chỉ có thể bọc bằng giấy dầu, trong nhà ngần ấy người, chỗ này ăn chừng hai, ba ngày là hết rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment