Quý Duy Thanh muốn giúp nhưng cũng không biết giúp thế nào, đành phải cầm từng chiếc bánh đã gói xong xếp ngay ngắn lại thành từng chồng.
Tống Thời Hạ nhét một miếng bánh trung thu 5 nhân vào miệng anh, Quý Duy Thanh ngoan ngoãn ăn.
Sáng sớm hôm sau, Tống Thu Sinh lái một chiếc xe ô tô màu đen tới, còn ấn loa mấy cái như khoe ra.
Tống Thời Hạ đi tay không ra cửa, Quý Duy Thanh xách rương hành lý đi bên cạnh.
“Chẳng trách cứ nhất quyết muốn đến đón em, xe này anh lấy đâu ra thế?”
Tống Thu Sinh gảy gảy tóc, ra vẻ ngầu: “Mượn bạn, lên xe đi, em rể cũng cùng về luôn hả?”
Quý Duy Thanh chào anh vợ rồi mở cửa xe cho Tống Thời Hạ.
DTV
“Vâng, anh ấy đã đưa đám nhỏ sang nhà ba mẹ, đòi về quê mình bằng được.”
Tống Thu Sinh lắc đầu vẻ không tán đồng với lời em gái: “Em nói thế là không ổn, em rể về quê mình không được à?”
Tống Thời Hạ không nói gì, ngồi vào xe là bắt đầu nhắm mắt, tối qua cô ngủ không ngon.
Tống Thu Sinh và Quý Duy Thanh trò chuyện cùng nhau rôm rả, như thể đã quen biết lâu lắm.
Tống Thời Hạ nói mình muốn ngủ bù, thực ra tai vẫn dựng lên nghe những câu chuyện nhạt nhẽo của hai người đàn ông.
Cô âm thầm cười trộm, Quý Duy Thanh cũng ‘giỏi’ ăn nói ghê, đề tài nào anh cũng có thể đẩy nó vào ngõ cụt.
Anh trai cô thuộc dạng trâu bò trong việc xã giao rồi mà nói chuyện với anh cũng toát mồ hôi hột.
Có Tống Thu Sinh và Quý Duy Thanh thay phiên nhau lái xe, ba người chỉ mất hơn một ngày đã về tới thị trấn quê Tống Thời Hạ.
Nhà cô ở một thôn nhỏ gần thị trấn.
Nơi này thực xa lạ với Tống Thời Hạ, làm cô không kìm được tò mò ngắm nghía xung quanh.
Tống Thu Sinh nói muốn đi mua ít đồ, Tống Thời Hạ cũng muốn mua mấy thứ về làm quà cho người nhà, bèn hạ giọng: “Chúng ta cùng đi mua, về đến nhà thì nói là anh mua, nhớ chưa?”
Quý Duy Thanh nhíu mày không tán đồng: “Anh có mang tiền đây.”
Tống Thời Hạ nghĩ, hẳn là mẹ chồng cô đã dạy anh mấy chuyện này, bèn gật đầu: “Vậy cũng được, lát anh trả tiền.”
Ô tô về thị trấn, vào thời buổi này không khác gì siêu sao về thôn.
Người qua đường dù không quen biết gì cũng phải ghé mắt nhìn một lúc, cả ô tô lẫn người ngồi trên đó đều trở thành đề tài bàn tán xôn xao.
Tống Thời Hạ cố gắng làm lơ hết thảy, cô vào cửa hàng bách hóa chọn mua quà cho người nhà.
Lần này cô mua vải, không dám mua quần áo, sợ không biết kích thước lại mua không mặc được, người ở nông thôn đa số đều biết cắt may tự làm quần áo nên mua vải là hợp lý nhất.
Mua vải xong cảm thấy vẫn hơi thiếu, cô mới mua thêm bộ đồ ngủ thuần cotton cho ba mẹ.
Căn cứ vào trí nhớ, cô chọn cỡ lớn, còn với đứa em trai, cô mua cho cậu chàng chiếc áo khoác da, kiểu dáng đang rất thịnh hành.
Tổng số tiền mua quà cho người nhà hết hơn 200, thực ra không khó hiểu, chiếc áo khoác da cho đứa em trai đã ngốn hết 150 đồng rồi.
Thực ra giá quần áo ở những vùng thành thị gần biển đều không cao lắm.
Nhưng thời nay di chuyển khó khăn, tin tức đến chậm, dân làm ăn đều lợi dụng điểm này để kiếm lời, mua rẻ bán đắt, có gan làm thì heo cũng phất lên được.