Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 223

Quần áo ở đây có đắt cũng phải mua thôi, cô không thể vì một chiếc áo mà chạy tới tận khu vực duyên hải nhập hàng được.

Huống hồ, Tống Thu Sinh cũng từng buôn bán quần áo, kết quả cho thấy, dù có mạng lưới giao thiệp thì cũng có thể bị người cùng phe mình hại mất trắng.

Kinh doanh, không phải cứ muốn làm là làm được.

Ban đầu, Tống Thời Hạ không định mua đâu, cô chỉ nhìn chiếc áo đấy hơi lâu một chút.

Quý Duy Thanh thấy được, bèn bảo nhân viên bán hàng lấy cho mình.

Anh nói là lần trước tới chưa gặp được em vợ, cảm thấy đáng tiếc, cho nên lần này muốn tặng một món quà làm quen trang trọng một chút để thể hiện tấm lòng.

Tống Thời Hạ vừa nghe là biết liền, lại là chiêu mẹ chồng cô dạy cho anh rồi.

Vất vả cho giáo sư Quý, phải học thuộc lòng từng từ.

Có chiếc áo khoác da đi cùng, những món quà còn lại trở nên bình thường hẳn.

Một lọ rượu ngũ lương 5 đồng, một bình Mao Đài 8 đồng, một cây thuốc Trung Hoa.

Mấy thứ này vốn thuộc về loại mặt hàng xa hoa, cần phiếu riêng, Quý Duy Thanh đều có cả.

Tống Thời Hạ chọn cho chị cả một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp, dưới 65 cân đều có thể mặc được.

Lại mua thêm mấy cân đường đỏ, đường trắng, 5 cân thịt heo, đến đây, Quý Duy Thanh mới chịu dừng.

Tạm gạt bỏ chút khúc mắc khó chịu giữa hai vợ chồng, hai người xách đủ loại túi đồ lỉnh kỉnh về quê vợ.

“Này chắc đủ rồi nhỉ? Nhà chúng ta ăn tết cũng chẳng tốn nhiều tiền mua đồ tết thế này đâu.”

Ai ngờ Quý Duy Thanh vẫn chưa vừa lòng lắm: “Đồ của em với anh em còn chưa mua đâu.”

Tống Thời Hạ lắc đầu: “Em thì không cần, anh em ảnh càng không cần.”

 

Ban nãy Quý Duy Thanh đã nhân lúc cô không để ý, mua một chiếc đồng hồ: “Mẹ bảo mua.”

Tống Thời Hạ còn biết làm sao, đồ cũng đã mua rồi, không thể trả lại được: “Lên xe đi, chỉ lần này thôi đấy, lần sau đừng mua những thứ đắt tiền như vậy.”

“Tống Thời Hạ? Là cậu à?”

Chợt cô nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình, giọng nghe rất vui mừng.

Tống Thời Hạ bỏ đồ vào xe, quay đầu nhìn xem là ai.

Người kia là một thanh niên trông rất nhã nhặn, như dân văn phòng, còn đeo kính, nhưng cô thực sự không thể nhớ ra tên họ đối phương.

“Anh là?”

Nụ cười trên mặt người kia như cứng lại: “Tôi là Ngô Thiên Lỗi, bạn học hồi cấp hai với cậu đây.”

Cấp hai?

DTV

Thế thì đã bao năm rồi, chẳng trách cô không nhớ ra được.

Tống Thời Hạ xấu hổ cười cười, lễ phép nói: “Ra là cậu à, tình cờ thật.”

Nguyên thân thực sự không có ấn tượng gì với người này.

Ngô Thiên Lỗi nghe cô nói thế thì rất hưng phấn: “Lúc trước chúng ta còn hẹn nhau sẽ cùng thi lên đại học, sau đấy, cậu đi đâu thế?”

Tống Thời Hạ cố tình làm bộ thực tiếc nuối và mất mát: “Tôi, tôi không học tiếp.”

Cho nên chúng ta không cùng một loại người đâu, không cần tiếp tục trò chuyện, ngượng ngập lắm.

Ai ngờ, đối phương lại càng hăng say, thậm chí còn có vẻ lo lắng:

“Có phải trong nhà gặp chuyện khó khăn gì không? Tôi nhớ nhà cậu còn có đứa em trai, hay là ba mẹ cậu ép cậu đi lấy chồng?”

 
Bình Luận (0)
Comment