Bà Tống không có ấn tượng tốt đẹp lắm với chàng rể này, bà cảm thấy con rể mình quá chất phác.
Con gái bà thế nào, bà biết rõ nhất, hai người trái ngược nhau như thế về sống với nhau, có khi cả ngày đều ồn ào không dứt.
Quan trọng nhất là cậu con rể này còn quá kiệm lời, cãi nhau cũng không cãi được thì càng bực.
Nhưng khi nhìn kĩ đám đông kia, bà chợt nhận ra, con gái bà đi tay không, vừa đi vừa nói nói cười cười, hai thằng con bà cùng với cậu con rể đều chất kín đồ hai tay.
Bà Tống thở dài, haiz, con bé này, kết hôn rồi vẫn chẳng biết ứng xử gì hết.
Từ xa, Tống Thời Hạ đã thấy cha mẹ đang chờ.
Cô hưng phấn vẫy tay: “Mẹ, ba, chúng con về rồi này.”
Dọc đường về, cô đã trò chuyện mấy câu với Tống Đông Đông, nắm được ít nhiều tình hình trong nhà.
Đại khái đây là một gia đình nông dân chất phác thật thà, người trong nhà chẳng ai có ý xấu gì, cũng luôn hòa thuận với người trong thôn, không kết thù kết oán với ai.
Nhà cô có thể coi là khá đẹp so với các nhà khác trong thôn, cái sân phơi đổ xi măng trước cửa kia có thể làm sân chơi bóng rổ cũng được.
Tống Thu Sinh kiếm được tiền, chuyện thứ nhất chính là xây lại nhà cho cha mẹ.
Tuy chỉ xây có một tầng với một gác lửng nhưng diện tích lớn, lại là nhà xây bằng gạch và xi măng, về sau nếu cần có thể xây thêm tầng hai.
Đối với Tống Thời Hạ, nhà này có thể coi là biệt thự ở nông thôn được rồi, tuy điều kiện sinh hoạt không đủ tốt nhưng nhà to, cũng thoải mái hẳn.
Tống Thời Hạ vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của cơm cháy cùng với mùi gà hầm.
“Sao mang nhiều đồ thế? Đi đường có mệt không?”
Tống Đông Đông vội vàng tranh lời: “Anh con lái ô tô về nhé, oánh lắm.”
Bà Tống kinh ngạc: “Con còn biết lái ô tô cơ à, xe ở đâu ra?”
Tống Thu Sinh vui vẻ đáp: “Bạn con biết con muốn về quê nên cho mượn, con có trả tiền cho người ta, mẹ đừng lo.”
Bấy giờ bà Tống mới yên tâm: “Lúc nào đi, nhớ mang theo hai miếng thịt khô, tặng cho bạn con coi như cảm ơn.”
Tống Thời Hạ chờ mẹ và anh trai nói xong mới hì hì chen vào:
“Mẹ, đây là quà Duy Thanh mua cho nhà ta. Lần trước tới vội, anh ấy chỉ xin nghỉ được có một tuần, không kịp chuẩn bị quà cho ba mẹ.”
Ông Tống gõ ống điếu: “Sao mua nhiều thế, cái tivi kia đã bao tiền rồi còn gì.”
Tống Thời Hạ còn chưa kịp trả lời thì Quý Duy Thanh đã chủ động lên tiếng:
“Tivi là sính lễ ạ, vì nhà con đã có một cái rồi nên đưa cái đó qua bên này.”
Tống Thời Hạ tò mò nghiêng đầu nhìn anh, sao đột nhiên anh lại lanh lợi lên, biết chủ động trò chuyện thế nhỉ?
Bà Tống cười bảo:
“Chỉ cần vợ chồng các con sống với nhau êm ấm là mẹ yên tâm được rồi. Lần sau về đừng có tiêu pha như thế nữa, xách đủ thứ, nhìn vào còn tưởng mua hàng tết cơ.”
Bà Tống giục các con ngồi vào bàn.
Tống Thời Hạ nhìn quanh, đánh giá căn nhà.
“Mẹ, chị con đâu?”
“Mao Đản ốm, đang truyền dịch ở trạm y tế trên thị trấn ấy, chị con lúc chiều đã ghé qua rồi.”
DTV
Mao Đản là con trai chị Tống Thời Hạ, năm nay 10 tuổi.
“Ngồi vào ăn cơm đi, kẻo cơm canh nguội hết mất.”