Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 228

Bà Tống làm thịt một con gà, lại mua ít thịt heo, trên bàn có gà có heo, nhà người ta ăn tết cũng chỉ thế thôi.

Chính giữa bàn đặt một âu canh gà nấu măng khô, gà là gà nuôi thả trong thôn nên thịt săn chắc, hầm lâu thì mềm nhưng lại đàn hồi, không bị dai và khô.

DTV

Bên cạnh có một đĩa thịt kho tàu, giò hầm, thịt viên chiên với bánh nhân thịt, có cả món thịt hầm.

Bà Tống nhìn con gái, cảm khái:

“Nhà ta lâu lắm mới có dịp ăn cơm với nhau, con bé này không có thịt là không chịu ăn cơm, đấy, hôm nay làm toàn món con thích đấy.”

Tống Thời Hạ hơi ngượng ngùng.

Nguyên thân mới là con mèo ham ăn, đây rõ ràng là đồ ăn yêu thích của cô nàng mà, nhưng món canh gà hầm măng khô này cô cũng rất thích.

Tống Thời Hạ lấy lọ Mao Đài ra để dời sự chú ý của mọi người.

“Ăn cả một bàn thịnh soạn thế này mà không có rượu ngon thì phí, đây là rượu anh Duy Thanh biếu riêng ba mẹ.

Mao Đài hạng nhất đấy ạ, nhân dịp cả nhà ta đông đủ, hôm nay mọi người không say không dừng.”

Tống Thu Sinh nói giỡn:

“Ha, nhưng mà anh đây chỉ muốn tranh miếng thịt kia thôi em gái ạ, rượu thì anh không khoái lắm.”

Anh ấy không mê rượu, ai cũng không ép được anh ấy uống một giọt.

Ông Tống đã kích động đến run tay: “Mao Đài à, rượu ngon đây.”

Quý Duy Thanh đứng lên: “Ba, con mời ba một ly.”

 

Anh rót cho ông Tống một chén rồi chuyển bình rượu tới trước mặt Tống Thu Sinh.

Đối mặt với cái nhìn c.h.ế.t chóc của cha mình, Tống Thu Sinh vẫn ra vẻ điềm nhiên gặm miếng giò hầm.

Nhưng cắn xong một miếng, anh chàng ngẩng lên, xua tay, bảo: “Rót đi rốt đi, hai vợ chồng chú chỉ biết bắt tay nhau chèn ép thằng anh độc thân này.”

Đây là lần đầu tiên Tống Thời Hạ thấy khả năng thay đổi sắc mặt của anh mình.

Chậc, quả nhiên áp chế về huyết mạch là không thể đánh bại, cha cô thật lợi hại.

Cô nhìn bàn đồ ăn, bảo: “Chị với Mao Đản không tới được, con để phần cho mẹ con chị ấy ít đồ ăn nhé.”

Bà Tống cảm thấy cô con gái này của mình sau khi lấy chồng đã có vẻ trưởng thành hơn rồi.

Nếu là hồi trước, con nhóc này đã nhấc đũa ăn rồi, làm gì còn để ý người khác ăn hay chưa.

“Con không phải lo, mẹ đã để phần cho hai mẹ con nó rồi.”

Tống Thời Hạ nghe vậy, lập tức bắt đầu ăn.

Từ đầu đến cuối cô chỉ nhắm vào âu canh gà hầm măng khô, mùi vị này chỉ có về thôn mới được ăn thôi, dù tự mình làm cũng chẳng ra được.

Bà Tống lắc đầu, cảm thấy mình lại nhầm rồi, nó vẫn là đứa ham ăn như xưa.

“Ăn dính đầy mỡ ra miệng rồi kia, lớn đầu bằng ấy rồi mà chẳng khác gì trẻ con.”

Ý bà muốn nhắc con gái, trong nồi còn nhiều, không cần ăn vội như thế.

“Đấy là tại mẹ nấu ngon quá, con ở bên nhà, bữa nào cũng ăn thịt mà có bao giờ được ăn canh gà nấu măng ngon thế này đâu.”

Tống Thời Hạ cũng tranh thủ tiết lộ cho cha mẹ biết, cuộc sống hiện tại của cô thật sự rất khá.

 
Bình Luận (0)
Comment