Tống Đông Đông xấu hổ nói:
“Em cướp mất cơ hội đi học của chị, còn hại chị lấy chồng sớm như thế, nếu em mà thi cao điểm quá thì chị sẽ buồn cho mà xem.
DTV
Em đang nghĩ, chi bằng học xong cấp 2 thì đi làm phụ hồ hay công nhân bốc vác gì đó, một tháng cũng kiếm được ít tiền, tới lúc đó mỗi tháng em sẽ chia một nửa tiền lương cho chị.”
Lòng dạ Tống Thời Hạ rối bời, vui buồn lẫn lộn.
Nguyên thân đối xử với em trai không tốt cũng không xấu.
Không tốt là vì từ nhỏ phải chăm sóc em trai nên luôn cảm thấy bất công, nhưng đồng thời nhờ chăm sóc em trai nên nguyên thân cũng tránh được việc phải ra đồng làm ruộng.
Mỗi ngày đều trông em trai, chắc chắn sẽ có tình cảm, nhưng nguyên thân lại yêu bản thân mình hơn.
Cô đoán có thể là nguyên thân cãi nhau với ba mẹ, bị Tống Đông Đông nghe thấy nên cậu bé mới thấy cắn rứt.
Nguyên thân luôn cảm thấy cả nhà trọng nam khinh nữ, nhưng thực tế lại là chị cả và Tống Thu Sinh đều nói sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi cả nguyên thân lẫn em trai ăn học.
Nhưng nguyên thân cứng đầu cứng cổ, cho rằng người nhà hết cách nên mới phải thỏa hiệp với mình, nhất quyết oán trách người nhà.
“Ngốc quá, học hành cho em chứ không phải cho người khác, em thi đậu đại học, cả nhà mình sẽ được thơm lây, em thi rớt, người khác chỉ cười nhạo một mình em thôi.
Em cũng thấy rồi đó, bây giờ cuộc sống của chị rất tốt, nếu chị muốn đi học thì sẽ có rất nhiều cách tham gia thi đại học.
Chỉ cần học bạ còn đó thì có thể đi học lại thôi, em nhìn lại em đi, người thì như con nhái ấy, làm sao khuân vác nổi chứ?”
Tống Đông Đông nghe chị gái cằn nhằn thì chán nản rũ đầu xuống.
“Không phải chị mắng em, mà là muốn em tiến tới vì bản thân mình, học hành khiến con người ta có thêm kiến thức, sáng suốt hơn.
Chị đã nói cho em biết anh ấy là giáo sư đại học chưa nhỉ?
Chị không thi đại học, nhưng chị vẫn được hun đúc trong môi trường đại học, chị không thấy có gì đáng để tiếc nuối cả.”
Vẻ ủ rũ của Tống Đông Đông lập tức biến thành kinh ngạc: “Giáo sư đại học, vậy thì chắc anh rể giỏi dữ lắm!”
Người có thể dạy sinh viên, nhất định phải giỏi hơn sinh viên nhiều lắm.
“Đúng đó, nên chị mới bảo em chăm chỉ học hành, để nhà mình được thơm lây, chẳng lẽ nhà ta lại không có ai học lên cao được à?”
Ý chí chiến đấu của Tống Đông Đông được nhen nhóm:
“Anh ấy dạy ở trường nào thế ạ? Em muốn thi vào trường anh ấy dạy, nếu anh ấy dám bắt nạt mắng mỏ em thì cũng có chị làm chỗ dựa cho em.”
Không phải Tống Thời Hạ muốn vùi dập ý chí chiến đấu của cậu, nhưng mục tiêu này hơi bị xa vời rồi.
“Anh rể em dạy học ở đại học Yên Kinh, em phải cố gắng nhiều hơn nữa, cố gắng tranh thủ được thành học sinh của anh ấy nhé.”
Tống Đông Đông há hốc mồm, nghẹn họng thật lâu mới thốt ra được một câu: “Đại... đại học Yên Kinh á.”
Tống Thời Hạ giả bộ như không nhìn ra vẻ xấu hổ của cậu bé.
“Đúng vậy, đại học Yên Kinh, trường đó lớn lắm, hoan nghênh em đăng ký.”