Tống Đông Đông cười như mếu.
“Chị, chị tha cho em đi mà, em cảm thấy bây giờ cuộc sống của chị êm đềm hạnh phúc lắm, nhất định không cần em làm chỗ dựa cho chị đâu.”
Tống Thời Hạ vỗ vai cậu bé một cái, bắt đầu cổ vũ em trai:
“Đồng chí Tống Đông Đông à, thanh niên trai tráng phải dũng cảm phấn đấu tiến lên chứ, em không thử làm sao biết mình có làm được hay không?”
Bà Tống cũng phụ họa:
“Con nhìn đi, chị gái con cũng cổ vũ như thế rồi, sao con lại không có chút ý chí chiến đấu nào như thế chứ?”
Tống Đông Đông nhăn nhó:
“Mẹ ơi, mẹ có biết đại học Yên Kinh là trường gì không? Giáo viên của bọn con chỉ tốt nghiệp cao đẳng sư phạm thôi, mẹ bảo con thi đại học Yên Kinh khác gì bảo con lên trời đâu.”
Bà Tống nửa tin nửa ngờ: “Khó thi đậu như thế à?”
“Mẹ không tin thì đi hỏi nhà bác hai đi, ngày nào bác ấy cũng nghe radio với lên thị trấn, nhất định cũng biết về đại học Yên Kinh.”
Bà Tống quay sang nhìn con gái.
“Con rể thật sự là giáo viên của đại học Yên Kinh hả con?”
“Vâng ạ, anh trai con còn tới nhà ở mấy ngày nữa, sân thì nhỏ hơn nhà mình, nhà thì xây kiểu hai tầng một trệt đơn giản.”
Bà Tống thì thào: “Không ngờ đãi ngộ của giáo viên đại học lại tốt như thế?”
Bà lại nhìn con trai út:
“Con nhìn đi, anh rể con giỏi như thế, con cũng phải cố gắng lên cho mẹ, nghe lời chị con khuyên đi.”
Tống Đông Đông cảm giác mình không nên nhắc tới anh rể, cậu làm sao mà bằng anh rể được.
Với khả năng của cậu, thi đậu đại học đã trầy da tróc vảy lắm rồi.
Bây giờ còn bắt cậu thi vào đại học Yên Kinh, chẳng thà nằm mơ còn nhanh hơn.
Tống Thời Hạ và mẹ bận rộn trong bếp xong, mấy người trên bàn cũng đã gục hết rồi.
Tống Thu Sinh gục trên bàn, ông Tống đã ngáy khò khò, Quý Duy Thanh thì ngồi đờ ra như đang ngẩn người.
“Con đưa Tiểu Quý về phòng đi, mẹ với thằng ba đỡ ba với anh con về phòng.”
Tống Thời Hạ đỡ lấy Quý Duy Thanh, phản ứng của Quý Duy Thanh chậm hơn bình thường nửa nhịp, anh nghiêng đầu qua nhìn cô.
“Anh còn đi nổi không?”
Quý Duy Thanh thành thật lắc đầu.
Tống Thời Hạ thở dài, vịn eo của anh, để anh tựa lên người mình rồi đỡ anh về phòng.
Vào nhà, liếc mắt một cái đã thấy đồ bên trong đã được dán chữ hỷ màu đỏ, không biết còn tưởng là tân phòng kết hôn ấy chứ.
Vóc dáng Quý Duy Thanh rất cân đối, nhưng để anh tựa hẳn lên người như thế để đỡ đi thì vẫn hơi mệt.
Tống Thời Hạ cố gắng đặt anh xuống giường, giúp anh cởi giày đắp chăn.
“Để em đi bưng cái chậu không vào, mắc công anh khó chịu buồn nôn.”
Quý Duy Thanh đặt hai tay trên bụng, ngơ ngác nằm đó nhìn trần nhà.
Chờ Tống Thời Hạ cầm thau đi vào thì Quý Duy Thanh vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Cô giúp anh lau mặt, đặt thau ở góc tường, sau đó lại bưng thau rửa mặt đi ra ngoài lấy nước.
“Con rể thế nào rồi?”
Tống Thời Hạ mỉm cười: “Nằm một đống ngẩn người rồi ạ, lần đầu tiên con thấy anh ấy uống rượu đấy.”
Bà Tống thở phào một hơi:
“Thế thì tốt, đàn ông nhà mình uống rượu không ai say xỉn quậy phá hết, để con rể nằm ngủ một giấc là được.”