Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 232

Tống Đông Đông lơ đễnh chạm phải tầm mắt của chị gái, vội nói muốn đi làm bài tập, cậu sợ chị gái lại nhắc tới chuyện bắt cậu thi vào đại học Yên Kinh.

“Con cũng nghỉ một lát đi, tối hôm qua chắc hai đứa chưa được ngủ thoải mái đúng không.”

Tống Thời Hạ về phòng, chăn đắp trên người Quý Duy Thanh đã bị anh nhét qua một bên.

Cô kéo chăn lên đắp lại cho anh ấy.

“Anh bao lớn rồi còn đạp chăn thế.”

DTV

“Nóng lắm, anh không muốn đắp.”

Quý Duy Thanh bất mãn nhìn cô, ấm ức vô cùng.

Tống Thời Hạ cảm thấy buồn cười, chưa bao giờ thấy anh đáng yêu như thế.

Cô ngồi xuống bên mép giường, đối mặt với anh.

“Anh có nhớ mình là ai không?”

Quý Duy Thanh chậm rãi đáp: “Anh say rượu thôi chứ có phải bị ngốc đâu.”

“Thế 1+1 bằng mấy?”

Quý Duy Thanh chậm ba giây: “Giả thuyết Goldbach cho rằng 1+1 là...”

Tống Thời Hạ che miệng anh lại: “Được rồi được rồi, em biết anh không say.”

Lúc này anh đáp cứ như AI được lập trình ấy.

Quý Duy Thanh nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ con nai tơ, cứ như đang khó hiểu vì sao lại không cho anh nói tiếp.

Tống Thời Hạ đạp giày ra, leo lên giường nằm xuống bên cạnh anh.

“Lông mi của anh dài quá, vừa dài vừa dày như cánh quạt ấy.” Cô luôn muốn nói điều này, nhưng không có cơ hội thích hợp.

Quý Duy Thanh túm lấy tay cô: “Em đừng có táy máy tay chân.”

Tống Thời Hạ cười nhạo anh:

 

“Sao nào, uống say thì ra vẻ đứng đắn chứ gì? Em cứ muốn táy máy đấy, anh làm gì được em!”

Tống Thời Hạ làm rộn một hồi, áo sơ mi của anh chỉ còn lại hai nút cuối cùng, vạt áo áo được đóng thùng nên may mắn còn giữ vững được.

Một giây sau, trời đất quay cuồng, Quý Duy Thanh đã xoay người đè cô nằm bên dưới.

Anh chếnh choáng men say, hơi thở phả ra ngập tràn mùi rượu, cảnh cáo cô: “Đừng có táy máy... Bằng không... Em tự gánh lấy hậu quả.”

Tống Thời Hạ cười khổ, bị đè thế này nặng quá đi mất.

Nghe thấy tiếng tim đập cực nhanh cùng với tiếng hít thở ngày càng dồn dập hơn của anh.

Cô vươn tay đẩy anh, đẩy không được thì chỉ có thể nhéo má anh thật mạnh.

“Anh cố ý đúng không?”

Quý Duy Thanh không đáp, chỉ dùng hành động để chứng minh mà thôi.

Anh hôn từ trán xuống tới cằm cô, vừa hôn vừa l.i.ế.m vụng về như chú cún con.

Mỗi khi nụ hôn của anh rơi xuống vành tai cô, sẽ khiến cho người nằm bên dưới run lên khe khẽ.

Cô vươn tay ra đẩy anh: “Anh.”

Cô không phát hiện giọng nói của mình lúc này đã trở nên nũng nịu hơn.

Tay cô cũng bị anh nắm lấy giơ lên trên đỉnh đầu.

Chắc là thấy cô ồn ào quá, rốt cuộc anh cũng chuyển địa điểm tấn công sang môi cô.

Cánh môi bị anh thuần thục cạy mở.

Nụ hôn của anh vừa nóng bỏng lại hối hả, hơi men cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.

Anh hôn rất dữ dội, vừa cắn vừa mút môi cô, môi lưỡi mềm mại dây dưa, kéo cô cùng chìm đắm với mình.

Anh chuyên nghiệp như thế đều nhờ công Tống Thời Hạ trước kia đã tận tình dạy bảo cả.

Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông?

Thân thể Tống Thời Hạ mềm nhũn, môi bị anh mút sưng lên, đầu ngón tay mơn trớn từ mép áo bên hông thuận thế lướt lên trên.

 
Bình Luận (0)
Comment