Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 233

Bàn tay bị anh nắm lấy đã được buông ra, cô kìm lòng không được mà ôm cổ anh đáp lại.

Anh cứ tỉ mẩn hôn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như đang tiến hành một hạng mục nghiên cứu quan trọng nào đó.

Tống Thời Hạ bị anh nhìn như thế thì xấu hổ quay đầu đi, trong lòng nảy ra suy nghĩ không thể chịu thua được.

Tại sao mình lại bị trêu chọc đến mức xấu hổ thế này, còn anh thì vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì như thế chứ.

Cô cố ý điều chỉnh hô hấp, không để cho mình mở miệng ra là lại biến thành thở dốc.

“Ở nhà không có thứ đó, hay là anh cố nhịn đi nhé.”

Quý Duy Thanh nghe vậy quả thật không làm thêm gì nữa, chỉ ôm ghì lấy cô.

Anh chôn đầu vào hõm vai cô, ấm ức cọ cọ mặt cô.

Tống Thời Hạ cảm giác như mình như một chú mèo bị anh ôm lấy ngửi hít vậy.

Chậc, tự bê đá đập chân mình đây mà.

Cô vươn tay xoa xoa gáy anh, chủ động hôn lên môi anh.

Ngủ một giấc dậy đã là buổi chiều, tiếng nói chuyện trong sân cũng lớn dần, rốt cuộc Tống Thời Hạ cũng mở mắt ra.

Quý Duy Thanh tỉnh rượu ngồi một bên chỉ cảm thấy chán nản, xem ra là đang hối hận vì những hành động ngờ ngệch của mình lúc say rượu rồi.

Tống Thời Hạ ngồi dậy, cô biết rõ còn cố hỏi,

“Anh làm sao thế?”

DTV

Quý Duy Thanh cúi đầu: “Quần áo dơ rồi.”

Quần áo của anh đã nhăn nhó dúm dó hết rồi, anh không thể mặc đi ra ngoài được.

Đối với người ưa sạch sẽ thái quá như anh thì chỉ mong có một cái bàn ủi để là phẳng quần áo mà thôi.

 

Tống Thời Hạ cố nhịn cười, nhưng không thể nào nhịn nổi.

“Chờ tối nay ba mẹ em ngủ rồi giặt.”

Nhìn anh vẫn có vẻ xấu hổ lúng túng, cô không trêu anh nữa:

“Trong túi xách của em có quần áo lót của bọn mình đấy, anh thay đi, để em đi mượn một bộ đồ của anh trai em.”

Quý Duy Thanh thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng có đồ sạch thay, anh định giấu đồ dơ đi.

Tống Thời Hạ đứng sau lưng anh nói: “Anh đừng giấu, tối nay em dắt anh ra bờ sông giặt là được rồi.”

Cô muốn nhét vào tủ đầu giường giúp anh, nhưng Quý Duy Thanh lại không chịu buông tay.

Tống Thời Hạ nhìn anh:

“Chỗ nên chạm vào lẫn không nên chạm vào đều chạm cả rồi, anh còn xấu hổ cái gì chứ?”

Mặt anh lập tức đỏ lựng lên, xoay người đi chỗ khác rồi đưa quần áo cho cô.

Tống Thời Hạ chậm rãi mặc quần áo vào, từ cổ đến bả vai và thấp hơn chút nữa đều đầy dấu vết mập ám, lộ rõ mồn một trên làn da trắng nõn kia.

Mãi tới khi sau lưng bị ghì xuống, cổ bị người ta ôm, Quý Duy Thanh mới quay đầu lại.

“Em không thấy giày đâu hết.”

Quý Duy Thanh tìm được chiếc giày trắng nằm dưới gầm giường, mang vào cho cô.

Tống Thời Hạ vươn vai mệt mỏi, giả vờ phàn nàn: “Chân em mỏi quá đi.”

Quý Duy Thanh lập tức đỏ bừng mặt, không hiểu sao tim lại đập rộn lên.

Tống Thời Hạ ôm bụng cười to, nói: “Được rồi, em không trêu anh nữa, anh buồn cười quá đi.”

Không biết những lời này có đúng từ khóa quan trọng gì mà Quý Duy Thanh lại vội vã chạy đi, giống như có sài lang hổ báo đuổi theo sau lưng vậy.

 
Bình Luận (0)
Comment