Tống Thời Hạ vừa ra khỏi phòng đã thấy chị cả.
Chị cả cắt tóc ngắn ngang tai, dáng đi nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết là kiểu người sang sảng rồi, chị ấy làm nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán trên thị trấn.
Tống Xuân Hạ trêu chọc cô:
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, mọi người say rượu còn dậy sớm hơn em, sao em mê ngủ thế hả.”
Nói xong lại nhìn bụng em gái bằng ánh mắt mập mờ.
Tống Thời Hạ không nhận được ám hiệu của chị gái: “Tại em ngồi xe một ngày một đêm mà, nên ngủ không được ngon.”
Tống Xuân Hạ vén ống tay áo lên, nói: “Mẹ ra ruộng rồi, em có muốn ăn gì không?”
“Không ạ, em đang định gọi Tống Đông Đông với Mao Đản lên núi đi dạo một vòng đây.”
Ngọn núi kia cách thôn bọn họ một đoạn.
“Đi đi, dạo vòng ngoài thôi đừng có đi vào sâu quá nhé, gần đây trên núi có kiwi với hồng dại đấy, em thích thì hai một ít mà ăn.”
Tống Thời Hạ dẫn theo hai đứa bé đi ra ngoài, Quý Duy Thanh rửa tay về cũng bị nhét ở nhà, chỉ có thể làm bạn với Tống Thu Sinh mà thôi.
Mấy thôn nhỏ còn hoang sơ đúng là tuyệt vời, không khí trong lành, tiếc là đường xá hơi tệ.
Mao Đản ngậm một viên kẹo trái cây: “Dì ơi, thành phố lớn có gì vui không ạ?”
“Có chứ, trong thành phố có nhiều xe hơi với xe buýt, xe đạp chạy khắp nơi, tiện lắm cháu ạ.”
Mao Đản lộ ra vẻ hâm mộ: “Nếu cháu cũng được lấy chồng thành phố thì tốt quá rồi, có thể ngắm xe hơi mỗi ngày.”
Tống Thời Hạ bật cười: “Cháu là con trai, con trai không lấy chồng, cháu phải cưới vợ chứ.”
Mao Đản đổi giọng: “Vậy thì cháu sẽ cưới một cô vợ thành phố rồi dọn vào thành phố ở.”
Tống Thời Hạ hỏi lại: “Sao nào? Cháu muốn đi ở rể à?”
Tống Đông Đông cười nhạo cậu bé:
“Đúng là chẳng có chí khí gì hết, sao cháu không cố gắng trở thành người thành phố, ở rể thì phải nghe lời nhà người ta, nếu không nghe thì sẽ đánh mắng cháu đấy.”
Mao Đản rùng mình một cái: “Ở rể đáng thương tới vậy ạ?”
“Vậy thì chưa chắc, đi ở rể cũng giống như nhà người ta cưới vợ ấy, nếu lấy trúng người không tốt thì chỉ đành khóc mỗi ngày thôi.”
Mao Đản tò mò hỏi: “Giáo viên làm con rể cũng sẽ bị đánh mắng ạ?”
Tống Đông Đông khinh khỉnh ra mặt:
DTV
“Ý cháu là ông thầy Ngô kia chứ gì? Gã là kiểu chạn vương mặt dày ăn bám.”
Thấy cậu bé có thành kiến nặng như thế, Tống Thời Hạ không khỏi tò mò: “Thầy Ngô nào thế?”
“Thầy giáo trong trường Mao Đản ấy mà, đi ở rể nhà người ta, sau khi thi đậu đại học thì xem thường vợ và gia đình vợ, còn sửa họ con cái lại hết.
Gã cũng chẳng nghĩ xem, nếu không nhờ có nhà người ta nuôi và tạo điều kiện, gã làm sao thi đậu đại học được!”
Tống Thời Hạ thầm nghĩ không phải trùng hợp như vậy đấy chứ, là người bạn học cũ khuyên mình đi học cấp 2 đấy à?
“Đúng là hơi quá đáng thật, nhưng em tức giận làm gì chứ?”
Tống Đông Đông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Loại thiếu đạo đức như thế làm sao mà dạy người ta được!”
Tống Thời Hạ rất muốn nói với em trai rằng giáo viên tốt nghiệp sư phạm ở thời buổi này cũng như hàng hiếm ấy, chỉ cần không phạm tội thì cũng chỉ bị đặt điều vài câu mà thôi.
Cô cũng không ưa loại người này, nhưng có thể làm được gì đây?
Số lượng giáo viên có bằng cấp quá ít.