Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 237

Tống Đông Đông cũng không tức giận:

“Mấy trăm đồng cũng là tiền mà! Chúng ta làm ruộng mấy năm cũng không kiếm nổi mấy trăm đồng đâu.”

Tống Thời Hạ đồng ý: “Cũng đúng, thịt muỗi cũng là thịt mà.”

“Linh chi này giao cho em bảo quản nhé, về nhà nhờ anh trai hỏi giúp xem có bán được không.”

DTV

Tống Đông Đông khó hiểu: “Đây là linh chi chị tìm được mà, có bán lấy tiền cũng là chị bán chứ.”

Tống Thời Hạ lắc đầu: “Không cần đâu, bán lấy tiền phụ cấp nhà mình đi, chị không thiếu ít tiền ấy.”

Tống Đông Đông không đồng ý, nhưng cậu cũng chẳng giằng co với chị gái làm gì, tới lúc đó bán lấy tiền xong sẽ đưa tiền cho chị ấy sau vậy.

Bọn họ đi lên tới giữa sườn núi, bởi vì Tống Thời Hạ không đi con đường bình thường, khác hẳn lối mòn bình thường dẫn lên núi, con đường này không có dấu chân người qua lại bao giờ.

Tống Đông Đông xoa xoa tay:

“Em chưa từng tới chỗ này bao giờ, rõ ràng cùng một ngọn núi, sao cứ có cảm giác bên này âm u hơn thế nhỉ?”

“Bên này nằm ở mặt sau, ánh mặt trời không chiếu tới nên lạnh hơn cũng là chuyện bình thường, chúng ta cũng nên xuống núi rồi.”

Hái được kiwi rừng, cộng thêm mớ hồng do cô cống hiến và cả linh chi tự nhiên nữa, hôm nay xem như bội thu rồi.

Tống Đông Đông còn muốn leo tiếp nữa, lỡ như trên đó có nhiều linh chi hơn nữa thì sao đây?

“Không được, mặc dù núi ở chỗ mình không có sói, nhưng có lợn rừng, có thêm hai đứa nhóc các em đi cùng nên chị sợ lắm, đừng lên nữa thì hơn.”

Tống Đông Đông lẩm bẩm: “Rõ ràng em đã là đàn ông con trai, có thể bảo vệ hai người mà.”

Mao Đản cũng nói theo: “Cháu cũng là đàn ông con trai, không cần dì út bảo vệ đâu.”

Tống Thời Hạ bèn đổi cách nói khác: “Vậy thì nhờ hai anh trai đây hộ tống chị xuống núi được không?”

 

Tống Đông Đông đi trước mở đường.

Trên núi nhiều cây cỏ, lá rụng nên khá trơn trượt, cậu bất cẩn ngã chổng vó, trượt đi một đoạn xa mới dừng lại.

Cậu cõng giỏ đồ nên bị ngã ngửa nằm đó, giãy mãi không lên, ngọ nguậy hệt như rùa đen bị ngã ngửa muốn lật úp lại.

“Ui da, ngọn núi này nó không ưa em, cho em ăn trúng quả chua, còn làm em trượt ngã nữa.”

Tống Thời Hạ cười đến mức thở không ra hơi.

“Cậu bé đen đủi đáng thương, ai bảo em đi nhanh như thế làm gì.”

Cô tháo giỏ ra, đỡ em trai đứng dậy, nhưng tầm mắt đột nhiên dừng lại, hất tay ra.

Tống Đông Đông không có đề phòng nên lại ngã phịch xuống đất.

May nhờ dưới đất lá rơi dày nên cũng không đau lắm, chẳng qua là hết hồn mà thôi.

Tống Đông Đông bất mãn nói với chị mình: “Chị làm gì thế?”

Hai mắt của Tống Thời Hạ sáng rực.

“Đông Đông, chúng ta phát tài rồi.”

Nhân sâm đó, lại còn là nhân sâm tự nhiên nữa!

Tống Thời Hạ không sai em trai làm, cô tự mình đào nhân sâm lên.

Nhân sâm này chỉ nhìn thôi cũng biết đã lâu năm rồi, to cỡ cánh tay trẻ con luôn.

Tống Đông Đông và Mao Đản đều căng thẳng nín thở nhìn.

Mao Đản hỏi Tống Đông Đông: “Có phải có thể mua rất nhiều kẹo không ạ?”

Tống Đông Đông thuận miệng bịa đại: “Có thể mua hết toàn bộ kẹo của hợp tác xã mua bán luôn.”

 
Bình Luận (0)
Comment