Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 238

Tống Thời Hạ trút hết trái cây vào cùng một giỏ, lấy cái giỏ Mao Đản cầm để đựng một ít đất và mớ linh chi với nhân sâm kia.

“Nhìn hai đứa đi, ăn nhiều kẹo như thế, không sợ sâu răng à.”

Tống Đông Đông bĩu môi, chị của cậu quên mất trước kia cô từng lừa hết kẹo của cậu rồi à, bây giờ lại còn chê kẹo nữa.

Vừa xuống đến chân núi thì đã gặp phải một người không thân lắm.

Đối phương mừng rỡ: “Bạn Tống, không ngờ cô lại ở đây.”

Tống Thời Hạ đưa giỏ cho em trai, Tống Đông Đông nấp sau lưng cô, che giỏ thật kỹ.

“Có chuyện gì à?”

Ngô Thiên Lỗi cười nói:

“Tôi đi hỏi thăm địa chỉ nhà cô, nên đặc biệt tới để làm công tác tư tưởng cho cô ấy mà.

Tôi mong cô có thể suy nghĩ thật kỹ chuyện đi học lại, dù sao cô cũng là người có hy vọng thi đậu đại học nhất trong trấn mình.

Lúc trước cô học còn giỏi hơn cả tôi, tôi tin, chỉ cần cô muốn thì nhất định có thể thi đậu đại học sư phạm.”

Tống Thời Hạ: …

Cô cảm thấy buồn cười: “Nhưng tại sao tôi phải thi vào đại học sư phạm chứ?”

Lâu rồi chưa từng thấy tên nào tự luyến như thế, thậm chí cô còn không hiểu nổi gã nghĩ gì trong đầu nữa.

“Trường học ở thị trấn chúng ta thiếu giáo viên quá, nên tôi mong cô cũng có thể tham gia vào sự nghiệp giáo dục, đồng thời ra sức xây dựng quê hương.”

Giờ phải nói tiếp kiểu gì đây?

Nếu như nói không muốn có phải sẽ bị chụp mũ hay không.

Tống Thời Hạ mỉm cười:

 

“Tôi cảm thấy có thể anh hiểu lầm cái gì rồi, nguyện vọng của tôi là làm vợ hiền dâu thảo, bây giờ tôi đã thực hiện rồi.”

Ngô Thiên Lỗi nhíu mày tỏ vẻ không tán thành.

 

“Nếu cô đã có khả năng, tại sao lại không chịu cống hiến cho xã hội chứ! Chúng ta không thể chỉ biết mỗi chuyện yêu đương trai gái được.

Chỉ cần tất cả chúng ta đều vô tư dâng hiến, xã hội nhất định sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”

Tống Thời Hạ sắp nhịn không nổi nữa rồi, cô tức giận trợn mắt.

“Mỗi người đều có chí hướng riêng, chí hướng của tôi không nằm ở đó. Làm phiền anh tránh đường giúp tôi.”

Cô đã nghe thấy cậu em trai đứng sau lưng dần mất kiên nhẫn lẩm bẩm rồi.

Nếu không phải đang ôm một đống vàng trong tay thì sợ là cậu nhóc đã xông lên cãi nhau với Ngô Thiên Lỗi rồi.

“Tôi thật sự rất thất vọng về cô, không ngờ cô lại trở thành loại người như thế, tư tưởng của cô đã bị tư bản đồng hóa rồi.”

Tống Thời Hạ cười khẩy:

“Chúng ta không thân cũng chẳng quen biết gì, anh không có tư cách để thất vọng về tôi.

Thật ra tôi còn chẳng nhớ anh là ai nữa, vậy nên có thể vui lòng nhường đường được không?”

Sắc mặt Ngô Thiên Lỗi hết xanh lại trắng, vẫn không chịu tránh ra nhường đường.

“Bạn Tống, bây giờ cô ỷ mình vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp, lấy được người chồng thành phố.

Anh ta lái một chiếc xe hơi cũng dễ dàng chiếm được trái tim cô, nhưng anh ta cũng có thể chiếm được trái tim của người khác.

Chờ một ngày nào đó anh ta chán ghét bỏ rơi cô thì cô nhất định sẽ hối hận.”

Tống Thời Hạ chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái:

“Anh làm ơn lo chuyện nhà mình trước đi, ăn hết của nhà vợ cũng chẳng vẻ vang gì đâu.

Bắt nạt mẹ góa con côi nhà người ta, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment