Lời này thốt ra cứ như anh đã tập luyện vô số lần, cô không ngờ anh lại chủ động thay đổi như thế.
Cô còn tưởng là anh sẽ do dự rất lâu, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần chờ bọn nhỏ lên tiểu học thì sẽ đi học đại học sau, hiện tại có thể từ từ chọn trường và ngành mà mình muốn thi vào.
Tống Thời Hạ vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Ai mà ngờ, mấy tháng trước lúc xem mắt anh và “cô” còn thỏa thuận, bắt “cô” kết hôn xong cứ ở nhà tập trung nuôi dạy con cái là được.
Nhưng nếu đến trường của chị cả thì lại khiến cô nhớ tới mấy đứa con cháu của giáo viên ở kiếp trước, đó luôn là đối tượng chú ý chính của các giáo viên.
Nếu cô đi học, chẳng phải tất cả mọi người đều biết hai người là chị em dâu, đãi ngộ kia nghĩ tới thôi đã thấy sợ rồi.
Cô giả vờ xấu hổ nói:
“Em có thể bảo lưu học bạ, tự học ở nhà không ạ? Anh thấy đó, em đã hơn 20 tuổi rồi, ngồi học cùng một đám học sinh cấp 3 thì ngại lắm, thật ra tự học ở nhà cũng không sao hết, còn có thể chăm sóc các con nữa.”
Tuổi của cô còn có thể làm giáo viên cấp 3, bảo cô đi học cùng đám nhóc đang tuổi dậy thì như thế thì ngại lắm.
“Chuyện này em không cần phải lo, trường của chị ba có lớp dành cho người trưởng thành, toàn là những người tuổi tác tương đương em đó.”
Tống Thời Hạ cầm tay anh nũng nịu: “Em mặc kệ, em muốn tự học ở nhà thôi, em không đi học đâu.”
Quý Duy Thanh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lấp lánh ý cười: “Không có giáo viên dạy em cũng được à?”
Tống Thời Hạ phụng phịu: “Anh cũng là giáo viên mà? Giáo sư không dạy được học sinh cấp 3 à!”
Quý Duy Thanh không phản bác được, chắc là anh sẽ dạy được thôi.
Về đến nhà, Quý Duy Thanh đi phơi quần áo, Tống Thu Sinh thì tìm cô thương lượng.
“Lúc ở thành phố anh phát hiện thị trường hiện tại khan hiếm rất nhiều thứ, nếu có thể mang từ nơi khác về bán nhất định sẽ kiếm được một vố to, em nói xem, nếu anh bảo ba mẹ mở trại chăn nuôi thì sao?”
Tống Thời Hạ đương nhiên sẽ ủng hộ rồi: “Sao tự nhiên anh lại nghĩ tới chuyện mở trại chăn nuôi thế?”
Tống Thu Sinh vò đầu:
“Tại em nuôi gà vịt làm ai cũng mê tít đấy, đâu thể đòi gà của em mãi được, nhưng ra chợ mua thì gà lại không ngon.
Anh ăn cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, hôm nay lúc anh ăn canh gà linh chi thì lại thấy mùi vị thơm ngon kia.”
Nhắc tới cái này, Tống Thời Hạ lập tức nổi giận:
“Anh vẫn còn ngấp nghé gà vịt em nuôi à, em còn chưa được ăn bao nhiêu nữa, toàn bị mọi người dòm ngó hết cả.”
Tống Thu Sinh cười hì hì: “Nên anh mới nghĩ sân sau nhà mình rộng rãi, rất thích hợp để nuôi gà đây.”
“Cũng được, em giơ hai tay tán thành, tiền bán linh chi em không lấy đâu, cứ đưa ba mẹ làm vốn đi, đừng lấy tiền riêng của ba mẹ.”
Tống Thu Sinh vội giải thích: “Không phải anh bảo em chi tiền, ý anh là muốn em cho anh chút ý kiến ấy mà.”
Tống Thời Hạ cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ ba mẹ anh không phải ba mẹ em à?”
Tống Thu Sinh không hiểu mô tê gì: “Là sao cơ?”