Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 242

“Ý em là em là con gái của ba mẹ, cũng muốn giúp đỡ gia đình mình, chẳng lẽ trong mắt anh, em gái đã lấy chồng thì thành người nhà khác rồi à?”

Tống Thu Sinh đau hết cả đầu:

“Đương nhiên không phải rồi, bây giờ em chưa đi làm gì kiếm ra tiền, bản thân phải giữ lại ít vốn riêng chứ.

Chờ em đi làm có tiền rồi báo hiếu cho ba mẹ cũng không muộn, đâu phải anh không làm ra tiền chứ.”

Tống Thời Hạ nói:

“Em còn nhân sâm còn gì, bán nhân sâm đi là có tiền mà. Anh đừng có cố sức quá, ai khởi nghiệp mà không thiếu thốn vốn liếng chứ?

Em ra tiền, anh ra sức, chị gái ở gần giúp đỡ quan tâm lo liệu trong nhà, Đông Đông cũng phải giúp ghi sổ sách nữa.

Nhà mình không phải chỉ có một mình anh là con, anh không cần ôm hết mọi trách nhiệm như thế đâu.”

Nếu không phải đã tối rồi, có lẽ Tống Thời Hạ sẽ nhìn thấy ông anh trai sức dài vai rộng của mình hai mắt đỏ hoe vì cảm động rồi.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Tống Thời Hạ cũng biết trong lòng anh nhất định đang rất khó chịu.

“Anh nghĩ kỹ đi, linh chi giao cho anh giúp tìm đường bán đi đấy, xem có bán được hay không, bán được bao nhiêu nữa.”

Nhân sâm có thể bán được không ít tiền, linh chi bèo quá cô thật sự không để ý.

Sân sau có một cái giếng và một mảnh đất trồng râu, còn có chuồng gà nữa.

Tống Thời Hạ đứng bên mép giếng nước, lặng lẽ rót nước linh tuyền vào trong đó, chỉ cần ra sức nuôi nấng thì không sợ không có nguồn tiêu thụ.

Ở nông thôn mọi người đều ngủ sớm, vì tiết kiệm tiền điện, Tống Thời Hạ cũng lên giường khác sớm.

 

Cô nằm trong lồng n.g.ự.c Quý Duy Thanh, Quý Duy Thanh vươn tay ôm lấy cô, cằm gác lên đỉnh đầu cô.

Tống Thời Hạ nghịch nút áo ngủ của anh: “Có phải ở đây chán lắm không?”

“Cũng được, nơi này rất yên tĩnh, khiến anh cảm thấy đầu óc được thư giãn.”

Tống Thời Hạ cầm tay anh, mười ngón tay đan xen.

“Có phải vì hai hôm nay không đọc tài liệu nên anh mới thấy đầu óc được thư giãn chứ không liên quan gì tới chuyện ở nông thôn không.”

“Lúc anh đi du học nước ngoài có gặp chuyện gì thú vị không?”

Quý Duy Thanh bắt đầu hồi tưởng.

“Phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, lúc đó anh chỉ biết cắm đầu học thôi, chỉ có chứa hết kiến thức trong đầu thì mới có thể mang về.”

Đường về nước nặng nề khó khăn, hành lý có thể mang về chỉ có sách vở cơ bản nhất, những thứ còn lại chỉ có thể nhét trong đầu mà thôi.

Tống Thời Hạ đại khái có thể mường tượng ra cảnh khó xử và gian nan của anh ấy ở nước ngoài khi đó.

Không giống kiểu du học sinh lắm tiền nhiều của mấy mươi năm sau, lúc này đa phần du học sinh do nhà nước cử đi đều mang theo tín ngưỡng đi qua đó rồi trở về.

DTV

Bọn họ đi ra nước ngoài học không phải vì để hưởng phúc, có thể sau khi nhìn thấy sự phát triển ở nước ngoài xong thì trong lòng sinh ra cảm giác chênh lệch quá lớn.

“Lúc ở nước ngoài anh chưa bao giờ gặp chuyện nguy hiểm hoặc bị đối xử bất công bao giờ à?”

Quý Duy Thanh thản nhiên nói:

“Từng bị người ta kỳ thị, nhưng đại đa số đều bận học, không ai muốn tốn thời gian cãi vã làm gì, sau này anh về nước rồi, bọn họ vẫn còn chưa tốt nghiệp nữa.”

 
Bình Luận (0)
Comment