Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 243

Tống Thời Hạ nắm tay của anh, tay anh rất đẹp, lòng bàn tay có một tầng vết chai mỏng, cọ cọ vào tay cô sẽ rất ngứa, đây là vết chai do quanh năm cầm bút để lại.

May mà những gì anh ấy học toàn phải tiếp xúc với một đám nhân viên nghiên cứu một lòng tìm hiểu học thuật.

Nghĩ tới chuyện lúc trẻ anh phải một mình ở nước ngoài đi học thì cô lại thấy xót xa.

“Đáng đời bọn họ, ai bảo bọn họ nhằm vào anh làm gì. Loại người như thế phải để cho xã hội dạy bọn họ, nghe nói ở nước ngoài đi học thì dễ tốt nghiệp thì khó, có thật là thế không?”

“Ừ, ở nước ngoài muốn tốt nghiệp rất khó, bọn họ thường kéo bè kéo phái, sau này còn bắt anh giúp bọn họ làm nghiên cứu nữa.”

Tống Thời Hạ tha thiết hỏi: “Anh không đồng ý, bọn họ có bắt nạt anh không?”

Quý Duy Thanh cười khẽ:

“Khi đó anh đã là trợ giảng có quyền hạn bên cạnh giáo viên hướng dẫn rồi, bọn họ muốn xin vào phòng thí nghiệm phải được anh xét duyệt mới được, sao dám bắt nạt anh chứ.”

Tống Thời Hạ thở phào một hơi: “Cái này gọi là ác giả ác báo, đáng đời bọn họ!”

Quý Duy Thanh dỗ dành cô: “Mau ngủ đi, sáng mai không phải còn phải lên thị trấn bán linh chi à?”

Tống Thời Hạ nằm trong lồng n.g.ự.c anh, chớp mắt mấy cái.

“Em để hết tiền bán linh chi lại cho ba mẹ em.”

“Đó là đồ em kiếm được, em có quyền quyết định mà.”

Cô giải thích với anh:

“Ban đầu em không định bán lấy tiền. Em lấy chồng xa, không thể ở gần bên báo hiếu, lễ tết mới có thể về.

Bình thường đều do chị gái giúp đỡ chăm sóc, nên em muốn chừa chút tiền cho ba mẹ phòng hờ.”

Nếu đã dùng thân phận của nguyên thân, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ người nhà.

 

Quý Duy Thanh xoa xoa lưng cô: “Không sao hết, em làm đúng lắm.”

Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng nói:

“Nhưng anh trai em nói muốn xây một trại gà cho ba mẹ, đúng lúc có thể dùng số tiền kia, xem như giúp đỡ gia đình...”

Còn chưa nói xong thì cô đã ngủ mất rồi.

Quý Duy Thanh bật cười, không đánh thức cô.

Tống Thời Hạ nằm trong lồng n.g.ự.c anh ngủ một giấc ngon lành, qua hôm sau tỉnh dậy thì tinh thần vô cùng sảng khoái.

Quý Duy Thanh xoa xoa bả vai mỏi nhừ, anh nằm im một tư thế cả đêm không nhúc nhích.

Tống Thời Hạ nhìn anh: “Bọn em định lên thị trấn, anh ở nhà ngủ bù hay là đi cùng bọn em?”

Trông anh có vẻ uể oải, chắc là lạ giường nên ngủ không ngon.

Quý Duy Thanh xoa xoa mi trán, mệt mỏi nói: “Để anh đi cùng mọi người.”

Tống Đông Đông la lối đòi đi cùng, rốt cuộc cậu bé cũng được ngồi xe hơi rồi.

“Chị à, anh chị lái xe hơi về nhà như thế, đi đường ban đêm không thấy sợ à?”

DTV

Tống Thu Sinh lái xe:

“Ai lại lái xe ban đêm chứ? Đến đêm bọn anh đỗ xe ké ở nhà người ta rồi ngủ trên xe, chứ em tưởng sao nào?”

Tống Đông Đông chậc một cái: “Em đánh giá anh quá cao rồi.”

Nếu không phải đang bận lái xe, kiểu gì Tống Thu Sinh cũng sẽ đánh cho thằng em một cú thật đau.

“Ranh con, em tưởng lái xe ban đêm an toàn lắm à? Sơ ý một cái là rơi xuống núi luôn ấy chứ, anh đây còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”

 
Bình Luận (0)
Comment