Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 244

Tống Đông Đông lại càng hoảng sợ hơn:

“Sao lại nguy hiểm như vậy chứ? Lần sau mấy anh chị ngồi xe khách về đi.

DTV

Dù xe khách một ngày chỉ có hai chuyến, còn xóc nảy lắc lư, nhưng ít ra cũng an toàn hơn lao xuống đáy vực nhiều.”

Tống Thu Sinh phản bác:

“Có xe riêng thì sao phải ngồi xe khách chứ, lái xe ban ngày cũng không sao hết, cứ đi đường lớn là được.”

Nói xong anh ấy lại kể chuyện mình gặp phải lúc đi làm ăn.

“Bọn anh kéo một xe hàng bị người ta chặn đường đòi giao tiền bảo kê mới cho qua, lúc đi phải trả, về cũng phải trả, trả ít thì sẽ không cho đi qua.”

Tống Đông Đông tức giận bất bình: “Sao lại có những kẻ không biết xấu hổ như thế nhỉ!”

Tống Thu Sinh cảm khái:

“Đám điêu dân ở vùng khỉ ho cò gáy ấy mà, em không đi đường đó thì không còn đường nào khác để đi.

Ngoại trừ xe của nhà nước ra, xe nào bọn họ cũng dám chặn, em có thể làm được gì chứ?”

Tống Đông Đông còn tức giận hơn chính bản thân gặp phải nữa: “Không ai thèm quản lý ạ?”

“Quản thế nào được? Đã nói toàn là mấy nơi khỉ ho cò gáy mà, người ta còn không lo nổi thân mình, sao có thể để ý tới họ được.

Nên sau này nếu em muốn đi xa thì cũng đừng có bắt chước người ta, lừa được tờ giấy thông hành xong thì một mình chuồn ra khỏi nhà.”

Tống Thời Hạ nằm không cũng dính đạn, nguyên thân có thể chạy tới thành phố lớn như thế thật sự rất ghê gớm.

“Chuyện từ đời nào rồi còn lôi ra nói nữa. Em muốn lên tỉnh tìm việc kiếm được nhiều tiền hơn thôi, học theo anh đi ra ngoài kiếm tiền đó, em có chạy tới mấy vùng hẻo lánh đâu.”

“Thôi đi cô nương ơi, may mà em cũng thông minh, biết chạy tới thành phố lớn đấy.

 

Nếu em mà chạy tới mấy vùng quê nghèo thì đã bị người ta lừa đi rồi, tới chừng đó muốn khóc cũng không biết đi đâu khóc đó.”

Tống Đông Đông cũng đồng ý: “Đúng đó, chị nhớ nghe anh mình khuyên nha, sau này đừng có chạy lung tung nữa.”

Tống Thời Hạ không phục: “Haiz, sao hai người cứ lôi em vào thế, có phải hai người có ý kiến với em không?”

“Ai dám có ý kiến với em chứ, em chỉ biết bắt nạt ông anh già của em thôi, anh đang kể chuyện tiện thể giáo dục Đông Đông mà.”

Tống Đông Đông phối hợp gật đầu:

“Bọn em tiện thể nói một câu thôi ấy mà, lần đó chị làm một cú cả nhà hết hồn luôn.”

Nói xong, cậu lại lén nhìn anh rể một cái.

Từ sau khi lên xe Quý Duy Thanh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này anh lại chậm rãi lên tiếng: “Sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu, anh sẽ trông chừng cô ấy.”

Ba với một, Tống Thời Hạ thua.

“Mặc kệ ba người đo, chỉ biết bắt nạt em thôi.”

Trên đường đi, ba người đi ngang qua không ít xe bò hoặc người đạp xe đạp lên thị trấn.

Tất cả mọi người nhìn thấy xe hơi đều tò mò nhìn theo, vùng quê hẻo lánh xuất hiện một chiếc xe hơi như thế là chuyện cực kỳ hiếm có.

Tống Đông Đông ngồi ghế phó lái ngẩng đầu ưỡn ngực, mà không hề biết rằng người bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt của cậu.

Tống Thu Sinh vui vẻ nói: “Hôm nay mình may mắn rồi, đi đúng ngày họp chợ.”

Tống Đông Đông thèm thuồng nói: “Anh, em muốn ăn bánh bao thịt.”

Tống Thu Sinh tức giận nói: “Chẳng phải lúc đi đã ăn sáng rồi à? Sao lại đói nữa?”

Tống Đông Đông cúi đầu gảy tay: “Em muốn ăn mà.”

 
Bình Luận (0)
Comment