Tống Thu Sinh ra khỏi bệnh viện thì bắt đầu thấy tiếc.
“100 đồng đấy! Hôm qua nhà mình ăn hết 100 đồng!”
Tống Thời Hạ an ủi anh ấy:
“Anh đừng có lải nhải nữa, ít nhất cũng được biết mùi linh chi, chín bỏ làm mười cũng xem như mua thuốc để bồi bổ thôi.”
Tống Thu Sinh vẫn thấy tiếc:
“Anh còn tưởng tối đa chỉ chừng ba bốn mươi đồng thôi chứ, ai mà ngờ một cây có thể bán được 50 đồng!”
Tống Thời Hạ nói thẳng luôn:
“Canh gà cũng ăn rồi, bây giờ hối hận thì làm được gì chứ, cũng đâu thể nôn ra được.”
“Đúng là phá của mà.” Tống Thu Sinh ôm ngực.
Tiếp theo chính là mua gà con, Tống Thu Sinh cầm tiền đi tới trại chăn nuôi gà.
Việc bảo ba mẹ nuôi gà còn chưa nói với họ, không tiền trảm hậu tấu hai ông bà nhất định sẽ không đồng ý.
Bảo ông bà nuôi gà tự ăn còn được, cứ nuôi thả cho béo tốt là xong.
Nhưng để mua bán thì lại không biết phải nuôi thế nào, kiểu gì cũng sẽ lo lắng nuôi không tốt sẽ lỗ tiền.
Tống Thời Hạ dẫn theo Quý Duy Thanh và em trai đi dạo phố, cô cũng không định bán nhân sâm ở đây.
Nhân sâm tự nhiên lớn như thế, mang tới thủ đô cũng chưa chắc có mấy nhà mua nổi.
Tống Đông Đông đột nhiên đi không đặng nữa.
Tống Thời Hạ nhìn theo tầm mắt của cậu, hóa ra là trung tâm mua sắm.
“Em nhìn cái gì thế?”
Tống Đông Đông vội giải thích: “Không có, em tò mò không biết bên trong bán cái gì thôi.”
Tống Thời Hạ vỗ vai cậu:
“Thích cái gì, đừng tưởng chị không nhìn ra, hôm nay chị đang vui, sẽ mua hết cho em.”
Tống Đông Đông lắc đầu nguầy nguậy: “Thật sự không có mà, em chỉ nhìn thế thôi.”
Cô kéo tay cậu bé đi vào trong trung tâm thương mại: “Ở trước mặt chị còn giả vờ cái gì chứ, đi thôi.”
Tống Đông Đông nhìn một đứa bé, đứa bé kia không có gì đặc biệt, nhưng lại mang một đôi giày thể thao.
Tầm tuổi cậu ai cũng thích vận động cả, giày thể thao lúc nào cũng có sức hút cực lớn đối với con trai.
“Em mang giày số mấy?”
Tống Thu Sinh đỏ mặt: “Em không cần giày mới đâu, giày của em còn mang được mà, chị đừng mua cho em.”
“Một đôi giày thôi mà, mau lựa đi.”
Giày Tống Đông Đông mang đã sắp bung keo hết rồi, con trai mang giày mau hư lắm.
Tống Đông Đông rất vui mừng, nhưng vẫn thấy bối rối.
Chị gái không đi làm, anh rể còn đang đứng bên cạnh nhìn, lỡ như anh rể không đồng ý với hành vi tiêu pha lung tung của chị gái thì làm sao bây giờ.
“Chị quên nói cho em biết, lúc trước chị hỗ trợ bắt tội phạm nên được thưởng một mớ, em cứ chọn thoải mái.”
Tống Đông Đông lập tức tò mò muốn biết, Tống Thời Hạ lại giục cậu bé mua giày trước.
Mua được đôi giày thể thao chơi bóng mình tha thiết mơ ước đã lâu, Tống Đông Đông ôm hộp giày không nỡ buông tay, cậu bé kích động tới mức nói chuyện cũng lớn hơn.
“Lớp em chỉ có một bạn có giày thể thao thế này thôi, là con của trấn trưởng đó.”
Tống Thời Hạ không tiếp lời:
“Bây giờ chỉ cần em chăm chỉ học hành thì sau này có thể mang giày chơi bóng như giày thường luôn.
DTV
Giày chỉ là thứ giúp em vận động thoải mái hơn, không phải để em ganh đua so sánh với bạn bè, em hiểu chưa