Tống Đông Đông trịnh trọng gật đầu:
“Em biết rồi! Em sẽ không ganh đua so sánh với người khác nữa, em còn phải tham gia vào đội bóng đá quốc gia, giành vinh quang cho tổ quốc.”
Khóe miệng của Tống Thời Hạ co giật, thôi đừng có tham gia.
“Mục tiêu rất cao xa, nhưng chị không kiến nghị em làm thế nha.”
Đội bóng đá quốc gia là thứ cực kỳ vi diệu, thời buổi này đội bóng quốc gia cũng xem như hàng đầu, nhưng cũng khó tránh khỏi việc chóng phất chóng tàn.
Lúc phất lên thì có thể đá đâu thắng đỏ, lúc tàn thì thành tích thảm không nỡ nhìn.
Chỉ có lúc bước qua thiên niên kỷ mới là xem như vào thời kỳ đỉnh cao, còn đá được vào World Cup.
Tống Đông Đông lấy làm khó hiểu: “Tại sao chứ? Em đá không giỏi à?”
Tống Thời Hạ bịa đại một cái cớ:
“Em có thể xem đá bóng là sở thích phụ, đại học có các câu lạc bộ bóng đá để những người có chung đam mê tham gia, em nhìn cái thân gầy còm của em đi, có thể đá nổi à?”
Tống Đông Đông nghe xong cũng không hề tức giận: “Nếu em mà cao to hơn một chút thì tốt rồi.”
“Vậy thì phải ăn nhiều cơm, vận động nhiều hơn, chức em sớm ngày thực hiện được ước mơ. Em biết Mao Đản mang giày cỡ bao nhiêu không?”
“Em biết ạ, chân thằng bé số 38, nhỏ hơn chân em 2 số.”
Tống Thời Hạ mua giày cho em trai, Mao Đản còn đang ở nhà, không thể thiên vị được.
Quý Duy Thanh luôn đi theo sau lưng nhờ người bán hàng lấy hai hộp giày thể thao tới.
Tống Thời Hạ nghiêng đầu nhìn anh: “Anh định làm gì thế?”
“Mua cho em trai với cháu trai mỗi người hai đôi, có gì còn thay ra thay vào.”
Tống Thời Hạ khuyên anh: “Anh không cần mua cho bọn nhỏ đâu, mắc công mẹ em lại cằn nhằn.”
Lúc anh tới đã mua không ít quà cáp rồi, cái áo jacket của Tống Đông Đông đã hơn 100 đồng rồi.
Quý Duy Thanh đưa tiền: “Không sao, cứ nói là anh muốn mua đi.”
Tống Đông Đông đứng ở phía sau nghe vậy thì mừng rỡ, cậu có hai đôi giày rồi! Lưu Hổ chỉ có một đôi thôi!
Bánh bao thịt khi nãy cũng là anh rể mua cho cậu, anh rể tốt quá đi!
Cậu bé vui vẻ nói: “Cảm ơn anh rể ạ!”
DTV
Tống Thời Hạ thật không nỡ nhìn.
Tống Thu Sinh mua hai mươi con gà con và mười con vịt, người bán để vào thùng giấy giúp anh ấy.
Anh ấy muốn để gà lên xe: “Đi đường thì mở cửa sổ ra nhé, bằng không xe sẽ ám mùi lắm.”
Tống Thời Hạ do dự một lúc mới nói: “Lỡ như làm dơ xe nhà người ta thì làm sao bây giờ?”
Tống Thu Sinh lại trầm ngâm một lát: “Nhờ anh rể mang về giúp đi, đúng lúc anh ấy cũng phải đi đón chị cả về.”
“Cũng được.”
Lúc đi ngang qua một hiệu sách, Tống Thời Hạ dừng lại.
Quý Duy Thanh cũng dừng lại chờ cô: “Sao vậy?”
“Em có thể mua mấy quyển sách cũ không?”
Toàn là sách giải trí linh tinh, Tống Thời Hạ còn thấy tứ đại danh tác và Kim Bình Mai.
Mấy quyển sách kia có vẻ cổ, để mục nát ở đó thì tiếc quá.
“Mua đi, giá sách nhà mình đủ chỗ chứa mà.”
Tống Thời Hạ ngồi xổm xuống chọn sách: “Anh không sợ sách em mua làm lẫn sách của anh à.”