Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 248

Thật ra cô muốn nói là làm dơ, nhưng ngồi trong tiệm sách của người ta nói sách dơ thì thiếu tôn trọng quá.

Quý Duy Thanh cũng ngồi xuống chọn giúp cô: “Không đâu, anh nhớ rõ vị trí mà.”

Tống Thu Sinh và Tống Đông Đông đi một đoạn xa mới phát hiện hai người đi sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Chị gái em đâu?”

Tống Đông Đông nhìn một lượt: “!!”

Tống Thu Sinh trêu chọc:

“Nhìn con bé như thế, nói không chừng là định đi học lại thật rồi, em phải cố gắng lên, đừng phụ lòng chị gái và anh rể em mua giày cho em.”

Anh ấy cũng phải hâm mộ Tống Đông Đông, nhỏ tuổi tốt thật đấy, cả nhà ai cũng yêu thương.

Nhìn quyển nào cũng muốn mua, vừa nghe nói 10 đồng thì lập tức gom hết.

Tống Đông Đông trợn mắt há mồm nhìn: “Chị à, chị mua mớ sách này để thi đại học ạ?”

DTV

Thi đại học không nên đọc tứ đại danh tác chứ.

“Em nghĩ cái gì thế, chị cảm thấy mấy quyển sách cổ này có giá trị sưu tầm, bị bán đồng nát thì tiếc qúa.”

Tống Thu Sinh lại cà khịa: “Chậc chậc, người thành phố có khác, tiêu 10 đồng mua toàn giấy lộn như thế.”

Tống Thời Hạ nhún vai: “Mấy cái này anh không hiểu đâu, chỉ có đồng chí Quý nhà em hiểu thôi.”

Tống Đông Đông ôm hộp giày nên đổi chiến tuyến:

“Anh, điều này chứng tỏ chị gái em là người thích đọc sách, kiến thức không thể dùng tiền bạc để đánh giá được!”

Tống Thu Sinh nói lời thấm thía: “Em đã bị viên đạn bọc đường mua chuộc rồi, đồng chí Tống Đông Đông ạ.”

 

Anh rể có xe đạp, anh xung phong nhận việc chở cái thùng đựng gà vịt con.

“Mấy đứa đi trước đi, anh chạy theo sau.”

Xe hơi chạy ra khỏi sân, cụ bà đứng bên cạnh anh ấy nói:

“Quốc Cường à, con đừng có cứng đầu như thế nữa, Thu Sinh quen nhiều bạn bè tài giỏi như thế, con nhờ cậu ấy dẫn con đi theo làm ăn cũng được mà.”

Tôn Quốc Cường im ỉm đẩy xe đạp đi ra ngoài.

“Mẹ, con không thể đi làm xa xứ được. Xuân Hạ và Mao Đản đều ở nhà, con đi rồi thì ai chăm sóc ba mẹ con tụi nhỏ chứ.”

Cụ bà vỗ đùi: “Ôi, con cứ g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ cho rồi.”

Tống Đông Đông vừa leo lên xe đã thay giày chơi bóng, sau khi xuống xe ở cửa thôn thì chỉ muốn giơ chân lên trời cho tất cả mọi người nhìn thấy.

Mấy người phụ nữ đứng ở cửa thôn nói chuyện phiếm nhìn thấy cậu thì cười hỏi: “Đông Đông mới mua giày đấy hả cháu?”

Tống Đông Đông ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Chị gái cháu mua cho cháu đấy!”

Có người nói: “Cái này là giày chơi bóng nhỉ, không rẻ đâu.”

“Bao nhiêu tiền thế?”

“Hình như phải hơn 10 đồng đấy, con tôi suốt ngày cũng đòi mua giày chơi bóng, cũng không nghĩ xem một tháng thằng cha nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền nữa, làm gì có dư mà mua giày.”

“Mắc tới vậy à! Một đôi giày thôi mà sao đến 10 đồng thế?”

“Ai mà biết được, Đông Đông à, giày mang êm không? Cho Cẩu Oa nhà thím mượn mang vài ngày với.”

Tống Đông Đông lập tức xìu xuống: “Không êm đâu ạ, cháu về nhà đây.”

“Nhìn cháu kìa, hỏi mượn hai ngày cháu đã nói dối rồi.”

“Thôi đi, giày làm sao mà mượn tới mượn lui được, con gái út nhà họ Tống lấy chồng thành phố xong thì xài tiền mạnh tay nhỉ.”

 
Bình Luận (0)
Comment