Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 254

Gia đình chị cả ra về, bà Tống vào hỏi Tống Thời Hạ:

“Có phải nhà chị con gặp chuyện gì rồi không?”

Tống Thời Hạ cố ý làm bộ không hiểu: “Không ạ, mẹ, sao mẹ lại nói thế?”

Bà Tống nôn nóng:

“Con đừng có úp mở với mẹ, chị con là người tính toán chi li như thế, ấy vậy mà hôm nay làm cơm bỏ rõ nhiều muối, chắc chắn là có chuyện gì trong lòng nên mới thất thần.”

Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ một lát mới nói:

“Chị con cảm thấy công việc hiện giờ lương thấp quá, hỏi con có cách nào kiếm thêm không, con mới đưa ra đề nghị làm nghề khác.”

Bà Tống tin ngay:

“Con nói xem, công việc của nó hiện giờ lương cũng tới 55 đồng một tháng rồi, sao còn chê không đủ tiêu cơ chứ?”

“Mẹ à, chị con sống trên thị trấn, cái gì cũng cần tiền hết. Hơn nữa, cái khác chưa nói, chỉ nói riêng chuyện học hành của Mao Đản.

Nó sắp lên cấp hai rồi, vài năm nữa là đến tuổi lấy vợ, chị con với anh rể cũng muốn cố gắng kiếm tiền cho nó lấy vợ chứ.”

“Thì cũng còn có anh rể con mà, tiền lương hai vợ chồng nó phải lên đến 120 đồng một tháng rồi.”

“Không sao mà mẹ, giờ chính sách thoáng hơn rồi, bên trên cho phép kinh doanh cá thể, mẹ cứ để anh chị ấy thử xem sao.”

Nếu nói thẳng rằng vợ chồng chị ấy có nguy cơ bị sa thải, chỉ sợ cha mẹ cô đều không ngủ yên được,

Đợi khi nhà chị ấy qua được giai đoạn khó khăn này thì chị ấy sẽ tự giải thích cho cha mẹ cũng được.

 

Tống Thời Hạ cầm ấm nước, rót chút nước linh tuyền cho cây nhân sâm trong chậu hoa.

Sợ nhân sâm để vậy sẽ giảm chất lượng, cô mới đổ ít đất vào chậu hoa, trồng nó vào đó.

Ấy thế mà cây nhân sâm trông như thể không sống nổi nữa lại dường như tươi lên, có xu hướng tiếp tục sinh trưởng.

Cô ngắt hai cọng rễ sâm trồng vào trong không gian, nếu nó có thể sản sinh nhân sâm thì cứ trồng trong đó mấy năm, để dành làm bảo vật gia truyền cũng được.

Tết trung thu chỉ cho nghỉ một ngày, nhưng thứ sáu và thứ hai thì Quý Duy Thanh đều không có giờ lên lớp, thêm thứ bảy và chủ nhật là thành 4 ngày nghỉ liền.

Sáng hôm sau, vợ chồng Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh chuẩn bị lên đường.

Tống Đông Đông bĩu môi, đôi mắt sưng đỏ, gục đầu lẽo đẽo đi theo chị gái, nhóc con cao 1m7 mà trông như lùn hơn Tống Thời Hạ nửa cái đầu.

Tống Thời Hạ xoa đầu em trai, cười cười an ủi: “Lớn thế này rồi còn khóc à?”

“Em không cần biết, tết chị phải về thăm em, chị không thể lên thành phố là vứt em trai chị ra sau được.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:

“Vậy mỗi tháng chị viết thư cho em nhé? Nhưng mà chị muốn hỏi đến thành tích học tập của em.

Em phải gửi phiếu điểm cho chị xem, điểm thi của em sẽ quyết định xem quà tết với phong bao lì xì cho em to hay bé.”

Không khí biệt li cảm động cứ thế bị đẩy sang phương hướng thúc giục chăm chỉ học hành.

Tống Đông Đông há hốc miệng, ngập ngừng một lúc mới ưỡn ngực:

“Coi thường ai đấy, chị cứ chuẩn bị phong bao lì xì thật dày đi.”

DTV

Cậu nhóc thẳng người lên, lập tức cao hơn chị gái.

 
Bình Luận (0)
Comment