“Em cũng không biết, có thể cảm thấy đồng chí Quý nhà em thường đi công tác, không chăm sóc em với con được nên muốn bù đắp cho em.”
Nụ cười của Tống Xuân Hạ cứng lại.
“Em không nói thì chị cũng quên mất em rể có hai đứa con trai, em làm mẹ kế…”
Tống Thời Hạ không giấu chị gái.
“Đó không phải con trai ruột của anh ấy, nhưng mà em sẽ nuôi dưỡng bọn chúng như con ruột em, chị không cần lo lắng đâu.”
Không ngờ là như vậy, Tống Xuân Hạ vội hỏi.
“Ý em là sao?”
Tống Thời Hạ kể đơn giản lại:
“Ba của bọn nó rất cao cả, em với đồng chí Quý sẽ dạy dỗ bọn nó như con ruột.
Trong nhà ba mẹ chồng em có một cô con gái học cấp ba lớn hơn Đông Đông hai tuổi, để hai người già lớn tuổi chăm thêm hai đứa cháu thì sẽ mệt lắm.”
Tống Xuân Hạ tiếc hận vô cùng:
“Đúng là tạo hóa trêu người, anh hùng vĩ đại như vậy sao lại hy sinh chứ!
Đợi sau khi em về thì chị sẽ giải thích với ba mẹ, để sau này bọn họ gặp hai đứa nhà em thì sẽ đối xử như cháu ngoại ruột.
Đó là con cái của liệt sĩ hy sinh oanh liệt, em phải dạy dỗ bọn nó cho tốt nhé.”
Tống Thời Hạ dặn dò chị gái:
“Chỉ cần người trong nhà chúng ta biết chuyện này thôi, em không để ý ánh nhìn của người khác.
Mọi người đừng kể ra ngoài, cứ xem như là con ruột của đồng chí Quý đi.”
Tống Xuân Hạ có tâm sự riêng trong lòng, nấu cơm cũng lơ đãng, trút muối vào nồi như không cần tiền.
Buổi chiều, khi chuẩn bị ra về, Tống Xuân Hạ tới chỗ em gái.
“Anh rể em đã đồng ý rồi, muốn nghe xem ý em ra sao. Em nói có lý, chị với anh ấy cần chuẩn bị sẵn sàng, để bất luận sau này ai bị cho thôi việc thì cũng không đến mức luống cuống chân tay.”
Tống Thời Hạ rất vui mừng, chỉ cần hai vợ chồng chị gái chịu nghe người khác khuyên thì về sau cũng đỡ được một chặng đường vất vả.
Cô lấy ra một danh sách đã chuẩn bị từ trước, đưa cho chị ấy.
“Nhà chị gần thành phố, sáng mai qua cửa hàng dược liệu hoặc là phòng khám trung y mua mấy thứ này về.”
Tống Xuân Hạ cũng biết vài chữ đơn giản, đọc lướt thì biết hẳn đây toàn là tên các loại dược liệu.
“Sao toàn dược liệu thế? Chẳng lẽ em muốn vợ chồng chị đi xem bệnh cho người ta?”
Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:
“Những dược liệu này có thể sử dụng làm gia vị nấu ăn. Đây là bí quyết đặc biệt, là công thực riêng của em, nếu chị sợ tốn tiền lãng phí thì cứ mua tạm một ít, vài lạng là được.”
Tống Xuân Hạ thầm nghĩ, cho dược liệu vào đồ ăn, lại còn cho mấy lạng vào thì còn ăn được sao?
Nhưng thấy thái độ của em gái rất tự tin, chị ấy lại tin tưởng thêm một chút.
Tống Thời Hạ bổ sung:
“Mai chị cứ mua ít rau, không cần mua nhiều, rau gì cũng được, chuẩn bị sẵn ra đó, em tới sẽ tự tay chỉ cho chị cách làm.”
Tống Xuân Hạ hiểu ra: “Tay nghề của chị thực sự có thể làm thức ăn cho người khác được sao?”
Tống Thời Hạ biết chị mình hiểu lầm ý mình, vội giải thích:
“Không không, ý em không phải là muốn hai người đến tiệm cơm làm đầu bếp, ý em là muốn hai người tự mở một sạp đồ ăn vặt.
Chị chớ xem thường hàng quán ven đường, trông một quán nhỏ, thậm chí là gánh nhỏ xoàng xĩnh thế thôi, nhưng một ngày kiếm được không ít đâu.”
“À, chị hiểu rồi, sáng mai chị sẽ chuẩn bị đủ những thứ em cần.”