Tống Xuân Hạ sốt ruột nói: “Vậy chị nên làm gì đây?”
“Ưu thế của chị là làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, chăm chỉ chịu khó, lại còn biết ăn nói và tính toán, chị có bản lĩnh như vậy, sao không tự kinh doanh buôn bán đi!”
Tống Xuân Hạ sốt ruột đến mức giậm chân:
“Sao lại nhắc đến chuyện này chứ, một người phụ nữ như chị thì buôn bán cái gì được?”
“Chị từ từ nghe em nói đã, em đã đề nghị với chị thì chắc chắn sẽ có cách.
Chị với anh rể không cần lo thất nghiệp đâu, có lẽ rời khỏi vùng an toàn là cơ hội tốt cho anh chị phát tài đó.
Cho dù không nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho con cái mà.”
“Chị xem đấy, nuôi con trai sau này nó còn kết hôn, kết hôn còn phải có nhà có sính lễ đúng không?
Với tiền lương của chị và anh rể hiện giờ mà dành dụm hơn mười năm, không chừng đến lúc đó giá trị hàng hóa cũng tăng lên khiến tiền mất giá.”
Tống Xuân Hạ hơi thắc mắc: “Chuyện này chưa chắc? Sao tiền lại mất giá được?”
DTV
“Chuyện này em sẽ nói sau, chị không tin em thì hỏi anh hai đi, anh ấy từng tới thành phố G, biết rõ chuyện này hơn em.”
“Trước tiên chúng ta nói về chuyện của chị đã, trong đầu em đã có ý tưởng liên quan đến việc kinh doanh rồi, chỉ xem ý chị và anh rể thế nào thôi. Ngày mai bọn em đi rồi, chị với anh rể cứ suy nghĩ đi.”
Tống Xuân Hạ nghe vậy thì kinh ngạc há hốc, chủ yếu là vì chị ấy không ngờ bản thân sẽ bị cắt giảm biên chế.
Nhưng em gái phân tích rất chính xác và có lý.
Ai cũng có thể thay thế vị trí của chị ấy, công việc của chồng cần những công nhân làm việc tích cực, không chừng lúc đó chị ấy sẽ bị sa thải thật.
Tống Thời Hạ và chị gái trò chuyện một số chủ đề về phái nữ bên bờ sông, không tránh được việc bị hỏi đến chuyện sinh con.
“Em thấy vẫn còn sớm, nếu không có gì bất ngờ thì năm sau em muốn đi học lại, ít nhất phải đợi đến khi em học xong đã.”
Tống Xuân Hạ không đồng ý lắm:
“Đi học với sinh con không ảnh hưởng gì tới nhau cả, em sinh vào kỳ nghỉ hè hoặc nghỉ đông không được sao, kéo dài lâu như vậy sẽ khiến mẹ chồng em có ý kiến mất.”
Tống Thời Hạ bị mấy lời này của chị ấy làm cho dở khóc dở cười:
“Chị là chị ruột của em đấy, bụng em có công tắc sao? Muốn mang thai muốn sinh con lúc nào cũng được!”
Tống Xuân Hạ nắm lấy cánh tay cô:
“Em cứ phải để chị nói rõ đúng không? Hôm nay chị nói thẳng, em đừng có xấu hổ, trong lòng chị em mình đều hiểu rõ ý đó mà.”
Tống Thời Hạ lắc đầu từ chối:
“Mẹ chồng em không thúc giục, bà ấy rất thích em, mỗi lần đến nhà em, không mang theo một đống thịt gà vịt cá thì lại may váy mới cho em, sợ em bị đói hoặc không có quần áo mới mặc.
Đợi sau khi em tốt nghiệp đại học thì tính chuyện con cái sau, hai lăm hai sáu tuổi sinh còn cũng đâu muộn.”
Tống Xuân Hạ gõ đầu cô:
“Khi chị 25 tuổi thì Mao Đản đã 5 tuổi rồi, em nên sinh sớm đi! Mẹ chồng em tốt nhỉ, sao bà ấy đối xử với em tốt vậy?”