Tống Thời Hạ tỏ vẻ không hiểu gì: “Sao lại đến lượt một huyện nhỏ sa thải nhân viên chứ?”
“Nhiều lắm, nghe nói là muốn phát triển xưởng t.h.u.ố.c lá trong thành phố thật lớn mạnh cho nên xưởng bên thị trấn chúng ta phải dời qua đó, chỉ giữ lại một số nhân viên tích cực nhất mà thôi”
“Anh rể em không giống kiểu người lười biếng hay khôn lỏi mà.”
Tống Xuân Hạ bất lực nói.
“Đúng là anh ấy không phải loại người đó, nhưng tính cách anh ấy quá bướng bỉnh. Người ta tặng quà cho lãnh đạo nhưng anh ấy thì không.
Chị với mẹ chồng khuyên thế nào cũng vô ích, đành chịu vậy, nếu không ổn thì cứ cho anh ấy đi làm ăn với Thu Sinh vậy.”
Tống Thời Hạ nhắc nhở chị gái:
“Nếu anh rể em ra ngoài làm ăn thì chị ở nhà phải chăm sóc con cái và mẹ chồng, ban ngày còn phải đi làm nữa thì mệt lắm.”
Tống Xuân Hạ tức giận nói:
“Em biết cũng nhiều nhỉ, mẹ chồng chị cũng rất tốt, may mà chị sinh con trai cho nhà anh ấy nên mấy năm nay không làm khó chị, còn giúp chị trông con.”
Mặc dù không chấp nhận quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng sinh con trai ở nông thôn cũng tránh được phần lớn mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.
Ánh mắt của Tống Thời Hạ thay đổi: “Em có ý này, trong huyện chúng ta còn mấy nhà xưởng thế?”
Nhà chồng chị cả ở trên thị trấn, đồng thời cũng ở sát huyện, mất khoảng hai mươi phút đạp xe vào thành phố.
Tống Xuân Hạ nhớ lại:
“Hiện giờ không biết xưởng t.h.u.ố.c lá sẽ chuyển hết đi hay giữ lại. Trong thành phố có một xưởng sản xuất máy móc, một xưởng sản xuất phụ tùng, phân bón, xưởng thịt, một xưởng ủ rượu và giấm.”
Tống Thời Hạ ngạc nhiên: “Nhiều xưởng thế ạ, trong huyện chúng ta chắc có nhiều người giàu lắm nhỉ?”
“Chị không rõ, có nhiều tiền mới tính là người giàu nhỉ? Chị chỉ quen biết mấy nhà công nhân và bạn bè đồng nghiệp thôi.”
“Em thấy bên trường trung học số 2 có mấy cái nhà xưởng, em không nhìn nhầm chứ?”
Tống Xuân Hạ gật đầu: “Đúng vậy, các xưởng chị nói với em đều ở đó.”
Nếu vậy thì có thể làm được nhiều chuyện lắm.
Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ rồi nói:
“Thật ra hiện giờ có chính sách hỗ trợ cho người lao động bị sa thải, chị đừng nhìn em với ánh mắt ấy, em nghe được tin tức vì ở thủ đô lâu, chị nghe em nói hết đã.”
“Anh rể không muốn tặng quà không phải vấn đề lớn, em cảm thấy anh ấy cứng rắn như vậy chưa chắc đã xấu, có lãnh đạo nào không thích nhân viên chăm chỉ chứ?
Nói thật công việc của chị hơi nhiều nguy cơ, có khả năng bị thay thế. Ví dụ như em nhé, chị dạy em một tuần thì em cũng có thể làm được công việc ấy.”
Tống Xuân Hạ được em gái phân tích thì lập tức thấy lo lắng.
“Vậy chị đi tặng quà cho lãnh đạo nhé? Nhưng làm sao mặt dày đi làm chuyện này được chứ!”
DTV
“Chị, bát sắt rồi cũng mẻ, trừ khi chị cực kỳ tài giỏi, hoặc là chị có dám chắc là hợp tác xã mua bán trên thị trấn của chúng ta sau này sẽ không bị hủy bỏ hay không?
Nhưng với xu thế mở rộng khu đô thị như hiện tại, trong tương lai chắc chắn sẽ chuyển hợp tác xã mua bán về huyện.
Khi đó chị sẽ trở thành nhân viên dự bị, may mắn thì sẽ được về huyện, không may thì bị đào thải.”