Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 250

Tống Thời Hạ rất thân thiết với chị cả, Tống Đông Đông lại thân thiết với cô.

Ban đầu nguyên thân với chị cả có mâu thuẫn khá lớn, là vì sau khi chị cả đi lấy chồng và có gia đình riêng.

Nguyên thân cảm thấy mình không còn được chị gái thiên vị nữa, thậm chí còn tị nạnh với con trai chị ấy là Mao Đản.

Hai chị em đi dạo bên bờ sông.

Giọng nói của Tống Xuân Hạ có vẻ bình thản:

DTV

“Thật ra có đôi khi chị rất ghen tỵ với em, ghen tỵ em dũng cảm và tùy hứng, ghen tỵ em to gan, có thể tự làm chủ chuyện hôn nhân của mình.”

Tống Thời Hạ khẽ mím môi, hỏi chị ấy: “Chị không hài lòng với anh rể sao?”

Tống Xuân Hạ hít sâu một hơi.

“Không, chị chỉ cảm thấy mình không có chủ kiến trong chuyện hôn nhân của mình.

Tất cả mọi người đều nói anh ấy thành thật giỏi giang, lấy anh ấy có thể có một công việc tốt, chị cảm thấy cuộc sống sau này sẽ tốt hơn nên đã kết hôn với anh ấy.”

Hai chị em Tống Xuân Hạ và Tống Thu Sinh chỉ học hết tiểu học, sau này mẹ sinh em gái nên chị ấy không đi học tiếp nữa.

Chị ấy biết chữ, biết tính toán, còn rất giỏi là đằng khác.

Nên chị đã tiếp nhận vị trí của mẹ chồng trong hợp tác xã mua bán, là nhân viên ưu tú mấy năm liên tiếp trong hợp tác xã mua bán.

Tống Thời Hạ cười nói:

“Chị cả, chị nghĩ về em quá tốt rồi, em lấy anh ấy vì anh ấy đẹp trai, công việc ổn định, em không tỉnh táo được như chị đâu.”

Đây là ý nghĩ chân thật của nguyên thân, thậm chí sự thật còn hơn thế nữa.

 

Tống Xuân Hạ ngạc nhiên một thoáng rồi lập tức nở nụ cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít.

“Hôm qua em giả vờ chín chắn điềm tĩnh, suýt nữa thì lừa được cả chị, chị còn nghĩ sau khi em gái mình lấy chồng đã trưởng thành nhiều quá, trở nên xa lạ hơn rồi.”

Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Em vẫn là em thôi, nếu ở nhà em không giả vờ trưởng thành thì ba mẹ sẽ lo lắng, nghĩ là sau khi kết hôn em sống không tốt.”

“Bây giờ mới giống em này, tinh ranh như hồ ly vậy. Ở nhà em lười biếng không thích làm việc nhà, nhưng nhà chồng thì không bằng nhà mình được.

Bình thường em chịu khó một chút. Lấy chồng xa như vậy, nếu vợ chồng mà cãi nhau thì cũng không có nơi nào để đi.”

Tống Thời Hạ hớn hở nói:

“Anh trai cũng ở trong thành phố, em có thể tới chỗ anh trai mà. Chờ anh ấy kiếm được nhiều tiền.

Tới lúc đó em sẽ bảo anh trai mua nhà ở thủ đô, sau này cả nhà mình rảnh rỗi cũng có thể tới đó ở một thời gian.”

Tống Xuân Hạ bất đắc dĩ lắc đầu:

“Em cho rằng ai cũng thất nghiệp giống em à? Anh rể em sắp mất việc kia kìa.

Nghe nói hợp tác xã mua bán trên thị trấn cũng sắp bị thu hồi, đến lúc đó thì chỉ có một hợp tác xã mua bán trên thị trấn, cũng không biết hợp tác xã nào gặp xui xẻo nữa.”

Tống Thời Hạ khó hiểu: “Tại sao lại thu hồi hợp tác xã mua bán ạ?”

Tống Xuân Hạ vỗ trán một cái:

“Không phải thu hồi là mà muốn sáp nhập với hợp tác xã mua bán của huyện, hợp tác xã nào thừa ra thì xem như xui xẻo.

Biểu hiện mấy năm nay của chị lãnh đạo đều thấy cả, chị là nhân viên lâu năm nên chắc chắn có thể ở lại, nhưng công việc của anh rể em thì không khả quan lắm.”

 
Bình Luận (0)
Comment