Quý Duy Thanh đột nhiên chen vào:
“Nếu bác sĩ đã bảo ba phải ăn ít đường thôi thì tốt nhất là không cần thường xuyên làm đồ ngọt cho ba ăn.”
Hàn Dung nghe thấy cũng có lý.
“Thôi, vậy mẹ không học, không thì không cẩn thận bị ba con dỗ ngọt mấy câu lại làm bánh trái cho ổng ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe.”
Quý Học Nhai còn chưa kịp vui mừng thì quyền tự do ăn đồ ngọt đã bị con trai c.h.é.m rớt.
Bệnh viện quân khu gọi điện tới, muốn xác nhận lại trọng lượng của nhân sâm hoang dã.
Tống Thời Hạ hết sức kinh ngạc: “Chúng ta cứ ở nhà chờ là được ạ?”
Hàn Dung kéo tay cô, bảo:
“Mình chờ ở nhà là được, nếu bệnh viện mẹ không mua nổi thì chỉ có thể bán cho các thương nhân thôi.”
Tống Thời Hạ nghe nói thế, lòng đã không muốn, bán cho họ chẳng bằng tự mình giữ lại tiếp tục trồng, về sau từ từ tìm chỗ bán.
Thương nhân giỏi nhất là ép giá, mua vào với giá thấp nhất, sau đó bán đi với giá cao nhất, ví dụ như đưa đi đấu giá, cô không muốn làm lợi cho họ.
Hàn Dung sang nhà hàng xong mượn cân, cân thử nhân sâm hoang dã, 7 lạng.
Bên phía bệnh viện quân khu tổ chức họp gấp, cuối cùng quyết định mua lại cây nhân sâm hoang dã nặng 7 lạng của Tống Thời Hạ.
Tống Thời Hạ biết nhân sâm đắt tiền nhưng không ngờ ở những năm này cũng đắt như thế.
Mấy vị lãnh đạo bệnh viện tới tận nơi xem, còn đưa theo cả bậc thầy trung y, tài xế đi cùng xách chiếc rương da màu đen.
Những lãnh đạo này đều là đồng nghiệp của Hàn Dung.
Phó viện trưởng bệnh viện cũng tới, ông vừa vào nhà đã nói với Hàn Dung:
“Giá cả thị trường hiện nay đang là 200-300 đồng một gam, chúng tôi tính với giá 300 đồng một gam nhé.”
Hàn Dung mỉm cười mời họ ngồi xuống uống trà: “Mọi người uống chén nước trước đã rồi chúng ta bàn sau.”
Tống Thời Hạ bị mẹ chồng gọi riêng ra sân sau.
DTV
“Giá đó con thấy thế nào? Không hài lòng thì có thể nâng lên, cây nhân sâm của con có chất lượng thuộc hàng cao nhất, có thể bán với giá cao hơn bình thường.”
Biết được hạn mức cao nhất còn có thể thêm 50 đồng nữa cũng được, Tống Thời Hạ từ chối:
“Giá này là được rồi ạ.”
300 đồng với 350 đồng đối với cô không có gì khác nhau lắm, các vị lãnh đạo này đều là chỗ quen biết nhiều năm của mẹ chồng, coi như lấy giá người trong nhà đi.
“Con không cần nể mặt mẹ mà bán rẻ, anh em trong nhà còn phải tính toán rõ ràng, huống chi là người con không quen biết.”
Hàn Dung nói thế nhưng thực ra trong lòng lại rất vui vẻ.
Tống Thời Hạ chỉ cười nhẹ:
“Con biết, nhưng giá này đã vượt ngoài mong đợi của con rồi nên không cần thêm đâu ạ.”
Vị thầy thuốc trung y kia đích thân kiểm tra chất lượng nhân sâm, thầm cảm thấy giá này mua vào chẳng khác nào nhặt của hời.
Tống Thời Hạ lại nghĩ, một cây nhân sâm hoang dã đã có thể bán với giá này, biết thế đời trước mình chịu khó trồng nhân sâm với dược liệu có hơn không.
Tiền được trao ngay tại đó, Hàn Dung và bên bệnh viện, mỗi bên đưa ra bốn người đếm tiền, mất hai tiếng đồng hồ mới xong việc.