Tống Thời Hạ lên phòng lại bị đám nhỏ quấn lấy, Quý Nguyên ôm chặt đùi cô không chịu buông tay.
“Lần sau mẹ mang hai đứa đi cùng, thế được không nào?”
Quý Nguyên ngửa đầu: “Ngoắc tay.”
Quý Dương cũng nhích lại: “Con cũng ngoắc nữa.”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, ngoắc tay với từng đứa nhỏ.
“Để bù đắp mấy ngày không chơi cùng các con, mẹ mua truyện tranh liên hoàn cho các con nhé?”
Ngày đó nghe Tống Đông Đông nói bạn cùng lớp thích xem truyện tranh liên hoàn nên mới nghĩ sẽ mua thứ này cho đám nhỏ nhà mình.
Giá của một bộ tranh liên hoàn không nhỏ, nhưng cô nói sao cũng có thể coi là người có tiền rồi.
Những niềm vui nên có trong thời thơ ấu của lũ trẻ, cô muốn thay cha mẹ chúng bổ sung toàn bộ.
Hai đứa nhóc tò mò hỏi cô truyện tranh liên hoàn là gì, Tống Thời Hạ mới nhớ, đến cả phim hoạt hình hai nhóc cũng rất ít được xem.
Cô bèn nghiêm túc giải thích:
“Truyện tranh liên hoàn là truyện có vẽ hình minh họa ở đó, về sau các con đọc sách không cần ba mẹ đọc cho cũng có thể hiểu được.”
Hai anh em nghe nói thế lại có vẻ không vui, còn bĩu môi.
Tống Thời Hạ hiểu ngay được ý của đám nhóc:
“Nhưng ba mẹ vẫn sẽ kể chuyện cho các con nghe trước khi ngủ, còn truyện tranh liên hoàn ta để dành những lúc các con không thích chơi xếp gỗ nữa mà ba mẹ lại bận thì các con có thể tự đọc.”
Thế là hai nhóc vui mừng hớn hở, hưng phấn ôm chầm lấy Tống Thời Hạ.
Quý Duy Thanh gõ cửa, nói vọng vào: “Khách đã về rồi.”
Tống Thời Hạ ôm hai cậu nhóc, thơm mỗi đứa một cái, dặn: “Các con ở trong này chơi xếp gỗ nhé, mẹ xuống nhà đã.”
Quý Nguyên lại nhảy ra xỏ giày: “Con cũng muốn xuống.”
Quý Dương không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo.
Tống Thời Hạ đành phải thỏa hiệp: “Ừ, thôi chúng ta cùng đi.”
Gia đình nhỏ xuống nhà, Hàn Dung ngồi trong phòng khách đang cười híp mắt, làm xong một chuyện có lợi đôi bên, bà rất vui vẻ.
“Trong này là 100 nghìn đồng, con xem lúc nào rảnh thì ra ngân hàng gửi vào, để ở nhà không an toàn lắm.”
Tống Thời Hạ vẫn rất bình tĩnh, không hề mất lý trí vì đột nhiên có được một số tiền lớn: “Vậy mẹ đi cùng con nhé, con đi một mình thấy hơi sợ.”
DTV
“Chắc chắn rồi, mẹ sẽ gọi cho cảnh vệ của ba con đi cùng, số tiền lớn thế này, không sơ suất được.”
Hai nhóc con cũng muốn đi theo, nhưng đã bị ông nội xách về phòng.
“Ba mẹ các con với bà nội sẽ về ngay thôi, trẻ con đừng đòi đi theo, làm phiền người lớn.”
Quý Nguyên kéo tay anh trai, thì thào:
“Anh, em muốn biến thành người lớn quá, trẻ con lúc nào cũng không được ra khỏi nhà.”
Quý Dương siết chặt nắm tay mũm mĩm: “Đợi khi nào chúng ta lớn là có thể tự mình đi, không cần ai đưa đi.”
Quý Nguyên lại rầu rĩ: “Vậy mình phải chờ bao lâu mới đủ lớn?”
Quý Dương an ủi em trai: “Sắp rồi, khi nào mình cao cỡ như anh họ là coi như trưởng thành.”
Quý Nguyên ngoẹo đầu ngẫm nghĩ: “Vậy là còn chừng một cái đầu với bả vai nữa là đủ lớn rồi.”