Dọc đường đi, Hàn Dung chợt nhớ ra một chuyện.
“À đúng rồi, hai hôm trước Tiền Tú Chi có tới đây để cảm ơn các con, nhưng không gặp được, cô ấy có gọi điện cho chị dâu con, hỏi xin số điện thoại của hai đứa.”
Tống Thời Hạ nghi hoặc: “Chuyện lần trước cũng đã cảm ơn rồi mà?”
Cô phải nói mãi, mẹ chồng mới giúp gửi trả lại tiền, chỉ giữ lại rượu biếu.
DTV
“À, chuyện này nói ra nghe cũng trùng hợp, cô ấy tới cảm ơn là vì A Thanh, chồng Tiền Tú Chi là Tô Ái Dân cũng là đồng nghiệp của A Thanh.”
Tống Thời Hạ ngạc nhiên: “Đồng chí Tô Ái Dân chẳng phải đang giảng dạy ở đại học quốc lập sao?”
Quý Duy Thanh nãy giờ vẫn im lặng, nay chợt lên tiếng giải thích:
“Lần trước đi công tác cùng nhau, sơn động bị lún, anh ấy bị thương ở đầu, anh mới lấy rượu thuốc để tiêu độc cho anh ấy.”
Hàn Dung và Tống Thời Hạ đều giật mình.
Hàn Dung cất cao giọng: “Sao sơn động lại bị lún? Con có sao không?”
Tống Thời Hạ bấu chặt lấy tay anh.
Khi anh về, cô không thấy anh có vết thương nào trên người, nhưng mấy ngày sau đó không thấy anh dậy sớm tập thể dục, chưa biết chừng là đã bị tổn thương bên trong.
Quý Duy Thanh nắm lại tay cô, thong thả trả lời mẹ:
“Con thì không sao, khi đó con đang ở bên ngoài căn cứ để làm thực nghiệm lấy số liệu, không ở trong sơn động.”
Bấy giờ mẹ chồng nàng dâu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Dung vẫn chưa hết sợ hãi:
“Mẹ còn tưởng bọn con đi công tác là đi hỗ trợ tính toán gì thôi, ai ngờ đi đến nơi nguy hiểm như thế, loại nhiệm vụ này, lần sau có thể không nhận được không?”
Quý Duy Thanh cụp mắt, tỏ rõ thái độ từ chối, Tống Thời Hạ giải thích thay anh:
“Mẹ, A Thanh được chọn đi là vì anh ấy thuộc dạng nhân tài xuất sắc bậc nhất. Bị thương chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không ai lường trước được việc như thế.
Lãnh đạo bên trên cũng sẽ lo cho an toàn của họ như chúng ta thôi, chúng ta là người nhà, hẳn nên ủng hộ công việc của anh ấy.”
Đương nhiên Hàn Dung cũng biết nên làm như thế, chồng bà là quân nhân, từng tham gia vô số chiến dịch, trên người cũng để lại vô số ‘huy chương’.
Mỗi lần cãi nhau hay giận dỗi, bà lại nhớ đến những vết đạn vết d.a.o trên người ông, thế là lại mềm lòng nhượng bộ.
Hàn Dung là vợ lính, tất nhiên sẽ có giác ngộ tư tưởng cao hơn người thường, nhưng bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường.
Bà đã mất đi một đứa con, cho nên gần như đã dồn hết tình thương cho đứa con út này.
Ngày trước, anh đã gần 30 vẫn chưa chịu kết hôn, bà không hề ép buộc hay thúc giục nửa lời.
Hiện giờ công việc của con út cũng thuộc dạng có nguy hiểm không nhỏ, làm sao bà có thể không lo lắng cho được?
Quý Duy Thanh nhìn vợ đầy cảm kích vì cô đã nói đỡ cho anh.
“Sơn động bị lún là vì địa chất nơi đó có vấn đề thôi mẹ ạ, đó cũng là lần đi công tác duy nhất phải vào sơn đồng, sau này sẽ không thế nữa đâu.”
Mặc dù không tin nhưng Hàn Dung cũng không nói gì thêm nữa.