Hàn Dung liên tục gắp đồ ăn, bát của Tống Thời Hạ chẳng mấy chốc đã chất cao có ngọn.
“Ba mẹ con chọn đồ khéo mà sơ chế cũng khéo, mấy thứ này thơm ngon thật đấy.”
Tống Thời Hạ che bát: “Mẹ cũng ăn đi, đừng gắp cho con mãi thế.”
Hàn Dung lại dặn cô: “Con phải chịu khó bồi bổ vào, gầy như thế kia không được đâu, sau này đi học càng vất vả.”
Quý Yên Nhiên cắn đũa: “Chị dâu cũng định đi học tiếp ạ?”
“Chị dâu con tính quay lại trường học để tham gia thi đại học, chưa biết chừng sang năm hai chị em con lại thi cùng với nhau đấy.”
Quý Yên Nhiên hưng phấn: “Vậy chẳng phải con có thể thành bạn học với chị dâu ạ?”
“Con nghĩ hơi xa rồi, chị dâu con không học cùng trường với con được, học tịch của chị dâu con đã gửi vào trường chị cả con rồi.”
Quý Yên Nhiên đang học ở trường trung học số 1 của thành phố, còn chị cả đang dạy ở trường trung học số 9.
Thất vọng, Quý Yên Nhiên hơi bĩu môi, cô ấy có cảm giác mình bị đẩy ra bên ngoài rồi.
“Chị dâu, cái này tặng chị.”
Ăn cơm xong, Quý Yên Nhiên đột nhiên chạy tới giúi một thứ vào tay Tống Thời Hạ rồi lại chạy đi, Tống Thời Hạ không kịp từ chối cũng không kịp kéo cô ấy lại.
Cô tới chỗ Quý Duy Thanh, ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm cổ:
“Em gái anh tặng em một cây bút máy, em cảm thấy cái này không rẻ.”
Quý Duy Thanh ngẩng đầu nhìn lướt qua:
“Đây là quà sinh nhật năm 15 tuổi của nó.”
Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Vậy con bé tặng em làm gì?”
Thứ có ý nghĩa tượng trưng như thế mà lại tặng cô?
Cô không nhớ là mình với cô em chồng này thân thiết như vậy từ bao giờ.
“Để anh gọi con bé, hỏi thử xem sao.”
Quý Duy Thanh vừa nói vừa nhổm người đứng lên, Tống Thời Hạ vội vàng ôm cổ anh, ấn xuống.
“Thôi đừng, anh cứ thế đi hỏi con bé, em nó xấu hổ thì sao, con gái vốn đã hay thẹn thùng.”
Quý Duy Thanh nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt sâu thẳm.
“Em gái anh có phải là kiểu trong lòng thì thích ngoài ngoài miệng cứ ra sức từ chối không?” Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ, hỏi.
Anh nhẹ nhàng nhéo phần thịt mềm sau cổ cô: “Yên Nhiên cũng là em gái em, con bé rất ngây thơ, có lẽ là hơi thiện lương quá mức.”
Tống Thời Hạ sợ nhột, vội vàng rúc vào lòng anh trốn: “Như thế rất đáng yêu mà.”
Cọ qua cọ lại một lúc, chợt nhận ra anh đã có phản ứng, Tống Thời Hạ làm bộ như không phát hiện, còn ngửa đầu gặm cằm anh.
Quý Duy Thanh muốn buông cô ra, nhưng Tống Thời Hạ lại quấn chặt lấy anh như bạch tuộc.
Anh bất đắc dĩ nhấc eo cô lên: “Đây là phòng đọc sách.”
Tống Thời Hạ hôn chụt lên miệng anh một cái, ánh mắt sáng quắc nhìn anh chằm chằm: “Ừ, phòng đọc sách, anh không muốn thử à?”
Quý Duy Thanh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.
Ngay khi Tống Thời Hạ cho rằng anh đã đồng ý thì Quý Duy Thanh đã bế cô đứng lên.
“Ôm chặt lấy, đừng để ngã.”
Tống Thời Hạ sợ tới mức vội vàng quặp chân quanh eo anh, hét ầm lên:
“Anh thật quá đáng, em không thèm để ý đến anh nữa, không đồng ý còn cố tình làm em sợ.”
Quý Duy Thanh cười cười: “Anh định ra khóa cửa thôi mà.”
Tống Thời Hạ vội vùi đầu vào n.g.ự.c anh, hừ, không thể nói một lần hết câu sao?