Tống Thời Hạ cầm một quyển lên, lật xem, cảm thấy rất vừa lòng, may quá, xem ra cũng không khó lắm, trong đầu cô vẫn còn nhớ mang máng.
“Cảm ơn chị, làm phiền chị phải chạy qua một chuyến.”
Quý Nhiễm cười: “Phiền gì đâu, người một nhà cả mà. Đây là quần áo chị mang cho bọn em, thử xem vừa không?”
DTV
Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Sao còn có cả quần áo ạ? Đồng phục của trường ạ?”
Quý Nhiễm tươi cười: “Em giở ra xem xem.”
Tống Thời Hạ giở túi, nhấc chiếc áo khoác lên xem, đó là một chiếc áo khoác màu trắng sữa, kiểu cổ điển, dù là 30 năm sau vẫn không lỗi mốt.
Cô hơi do dự: “Chiếc áo này nhìn chất liệu tốt thật, chắc giá không rẻ đâu phải không ạ?”
Vấn đề là tại sao chị cả lại đột nhiên tặng một món quà đắt tiền cho cô, trước đó Yên Nhiên mới tặng cô chiếc bút máy trông cũng rất đắt.
“Bạn cùng lớp với chị từ xa về, có mua mấy thứ, đây là áo khoác lông dê, bên thành phố G bán không đắt như bên này đâu.
Bên này chúng ta ít kiểu dáng, nhập hàng về còn phải tính tiền vận chuyển nên mới đắt.”
Chẳng trách trông chiếc áo thật sang trọng, thì ra là làm bằng lông dê thật, thế thì hẳn phải rất giá trị.
Tống Thời Hạ rất thích, nhưng nhận thì cũng hơi ngại, cô bèn từ chối: “Chị, chị giữ lại mặc đi, bạn chị tặng mà.”
Quý Nhiễm ngồi xuống, xua tay:
“Màu này hợp em hơn, da chị tối, mặc không hợp lắm, nhìn hơi bệnh. Da em trắng hồng rất hợp màu này, chị vừa thấy nó đã cảm thấy thích hợp với em rồi.”
“Còn một cái màu đen là cho A Thanh, anh rể em lùn, mặc trông cũng chả ra sao, phí cả cái áo, A Thanh cao lớn, mặc hợp.”
Tống Thời Hạ mở chiếc hộp kia, bên trong là chiếc áo khoác cùng kiểu với chiếc của cô, hai vợ chồng cô mặc vào có thể coi là áo đôi rồi.
“Hai chiếc áo này chắc chắn phải rất đắt, chị, để em gửi tiền chị.”
Tống Thời Hạ rất thích hai chiếc áo này, nhưng không muốn trục lợi từ chị chồng.
“Cho em thì em cứ nhận đi, không phải ngại. Nếu không nhờ em, hai thằng ranh nhà chị chắc còn đang cãi tay đôi với chị đấy.
Từ sau lần đó, bọn nó ngoan hẳn ra, đã hơn hai tháng không thấy chủ nhiệm lớp chúng nó mời chị lên nói chuyện.”
Tống Thời Hạ mím môi cười:
“Thế thì đúng là ngoan hơn thật, chỉ cần thường xuyên nhắc tới chuyện Dương Uy với các cháu là tự hai đứa sẽ biết sợ ấy mà.”
“Thì đó, mẹ chồng chị mỗi lần chuẩn bị dạy dỗ chúng nó là hai đứa chuồn nhanh còn hơn cả thỏ.”
Tống Thời Hạ hẹn với Quý Nhiễm thứ hai sẽ tới trường làm thủ tục nhập học, xong xuôi, Quý Nhiễm vội vã đi, không kịp ở lại ăn tối.
Thím Phùng nghe ngóng thấy khách nhà Tống Thời Hạ đi rồi mới chạy sang: “Cháu sắp đi học lại à? Tốt quá.”
Tống Thời Hạ cũng nghe ra sự hâm mộ trong giọng bà, bèn bảo:
“Thím cũng có thể đi học mà, biển học vô bờ, lại không giới hạn tuổi tác, muốn học thì đi thôi.”
Thím Phùng vội xua tay: “Thôi thôi, thím thì chịu, đã tuổi này rồi còn đến lớp cho người ta cười.”
Tống Thời Hạ nghiêm túc nói:
“Sao lại cười ạ, nếu thím phấn đấu để học hành, người ta chỉ ngưỡng mộ thím hơn thôi chứ.”