Thím Phùng nghe cô nói thế, trầm ngâm một lúc, dường như đã bắt đầu d.a.o động, nhưng vẫn rất rối rắm.
“Đầu óc thím không được linh hoạt như cháu, nhỡ học không vào thì sao, mấy đứa nhà thím nó lại cười cho.”
Nhỡ đâu mình đi học mà thành tích không bằng đám nhỏ thì chẳng phải không còn uy nghiêm gì nữa sao.
“Thím, thím còn chưa thử, sao biết không được? Mấy đứa nhỏ sẽ không cười thím đâu, có khi chúng còn tự hào vì thím.
Thím đã lớn tuổi, còn bận việc nhà mà vẫn nỗ lực như thế, mấy đứa lấy đâu ra tư cách lười biếng không chịu phấn đấu? Như thế, thím sẽ thành gương tốt cho bọn trẻ đấy.”
Thím Phùng lắp bắp:
“Vậy… vậy thím học cùng cháu một thời gian được không? Tạm thời không nói cho bọn nó biết.
Đợi khi nào thím học được ổn ổn rồi sẽ đăng ký lớp bổ túc ban đêm, cháu thím với vợ nó cũng là bạn học cùng lớp ở khóa bổ túc ban đêm đấy.”
Tống Thời Hạ gật đầu không hề do dự: “Được ạ, cháu cũng tự học ở nhà ấy mà. Trước kia thím từng đi học chưa ạ?”
Thím Phùng ngượng ngùng đáp:
“Thím mới chỉ học hết tiểu học, sau không đi học nữa, coi như biết viết biết tính sơ sơ, khó hơn nữa thì chịu.”
“Thím đừng lo, tri thức không khó như thím nghĩ đâu, thím đã có cơ sở sẵn thì cũng đã vượt trên người khác một quãng xa rồi.
Hơn nữa, chẳng lẽ thím không định phấn đấu thử một lần để cạnh tranh vị trí quản lý bộ phận hậu cần đó sao?”
Những vị trí làm văn phòng đều cần bằng cấp cả.
Lời này đánh trúng ý tưởng của Phùng Liên.
Trước nay bà vẫn luôn muốn phấn đấu đi lên, chỉ tiếc rằng cho đến giờ vẫn là nhân viên hậu cần ngoài biên chế.
Nếu được vào chính thức, làm việc văn phòng, công việc không chỉ nhàn hạ hơn mà tiền lương còn cao, còn có bảo đảm.
Nhưng vị trí đó cũng có yêu cầu khác, bằng cấp tối thiểu phải là bằng tốt nghiệp cấp hai.
“Thím muốn lắm chứ, làm việc văn phòng nhàn hạ hơn bao nhiêu mà lương còn cao.”
Hiện tại thím Phùng đang làm ở vị trí phụ trách thống kê hàng hóa xuất nhập kho mỗi ngày, cho nên rất rõ ràng tình hình bên căn tin trường.
“Vậy cháu mới nói, từ giờ trở đi thím học thêm cũng không muộn đâu, cơ hội luôn chỉ dành cho những người có chuẩn bị, chưa biết chừng nếu có bằng cấp rồi thì lần đề bạt tiếp theo sẽ đến phiên thím đó.”
Phùng Liên nhận được lời cổ vũ chân thành như thấm vào lòng, ý chí chiến đấu cũng sôi sục lên, dường như trông thấy được tương lai tốt đẹp đang vẫy gọi mình phía trước.
“Cháu nói phải, thím không nên quá để ý ánh mắt người khác, mình học là để tăng tri thức cho mình, học vào mình cả, liên quan gì đến ai đâu.”
Tống Thời Hạ nhìn đồng hồ, đứng dậy nói:
“Nghĩ vậy mới đúng đấy ạ, ta phải tin tưởng vào bản thân mới được. Đến giờ đi đón lũ trẻ rồi, thím có đi luôn không ạ?”
“Hôm nay thím không đi, về làm thức ăn đã, Ni Ni sẽ tiện đường đón hộ thím.”
DTV
“Thôi để cháu đón luôn đi, cũng tiện đường mà.”
Tống Thời Hạ đến cổng nhà trẻ vừa đúng giờ tan học, cô mỉm cười chờ đám trẻ đi ra.