Quý Dương và Quý Nguyên hớn hở tan lớp, ra cổng trường mà đám bạn vẫn vây quanh tíu tít trò chuyện.
Tống Thời Hạ không thể ngờ hai nhóc này lại được bạn bè yêu thích đến thế.
“Quý Nguyên, tớ với cậu thân nhất, cậu cho tớ xem trước đi mà.”
“Tớ lau bàn cho cậu, phải cho tớ xem trước chứ.”
“Tớ còn lấy ghế cho Quý Nguyên cơ, tớ trước.”
“Cậu từng nói xấu Quý Nguyên sau lưng nhé, Quý Nguyên đừng cho cậu ấy xem, cho tớ xem.”
Đám nhỏ ầm ĩ tranh giành, Tống Thời Hạ nghe một lúc mới hiểu, bọn nhỏ đều muốn xem truyện tranh liên hoàn.
Cô vẫy đám nhỏ lại: “Dương Dương, mẹ ở bên này.”
Quý Dương đang nghiêm mặt nhìn đám bạn, nghe thấy mẹ gọi liền hớn hở kéo em trai chạy tới.
Quý Nguyên thì đã đỏ bừng cả mặt, đây là lần đầu tiên cậu nhóc được nhiều bạn vây quanh như thế.
“Các con được các bạn quý quá nhỉ.”
Quý Dương gục đầu đá đá mũi chân: “Họ chỉ muốn xem truyện tranh liên hoàn của bọn con thôi, chẳng phải bạn thật đâu.”
Tống Thời Hạ khom lưng nhìn bé, mỉm cười nói:
“Nếu có ai chưa từng nói xấu các con thì có thể làm bạn được mà, con xem Nguyên Nguyên vui chưa kìa.”
Tạ Ngọc rốt cuộc cũng chen ra được: “Cháu chào dì Tiểu Tống.”
“Tiểu Ngư Nhi, mẹ cháu bảo dì đón cháu về luôn, cô giáo cháu đâu?”
Cô giáo đứng ở cổng trường giao trẻ, mỗi lần trông thấy Tống Thời Hạ đều sẽ len lén nhìn mấy lần, mẹ các bé kia thật là xinh đẹp.
“Chào cô ạ, tôi là hàng xóm nhà bé Tạ Ngọc, hôm nay mẹ bé nhờ tôi đón bé về luôn.”
Cô giáo quay sang hỏi ý Tạ Ngọc, thấy cậu nhóc gật đầu xác nhận mới đồng ý để Tống Thời Hạ đưa đi.
Thấy thế, đám nhóc vây quanh muốn làm bạn với hai anh em Quý Dương đều hâm mộ lắm, vội vàng quay sang giục cha mẹ mình đi nhanh lên.
“Giục cái gì mà giục, mọi ngày đâu có thấy con muốn về nhà ăn cơm đến thế.”
“Mẹ, Quý Dương với Quý Nguyên có truyện tranh liên hoàn, con muốn chơi với các bạn ấy.”
“Xì, có thế mà cũng phải sốt sắng, đi, về.”
DTV
Đi được nửa đường thì Tống Thời Hạ bị đám nhỏ vây quanh, cô bảo hai nhóc tự giải quyết đi, còn mình thì đứng bên xem.
Trường tiểu học bên kia cũng vừa tan lớp, Tạ Nhiêu và Tạ Khang nắm tay nhau chạy lại.
“Chị Tiểu Hạ.”
Tạ Nhiêu đi đón em, lại nghe cô giáo nói em mình đã được mẹ bé Dương Dương đón về rồi, bèn vội vàng đuổi theo.
Tống Thời Hạ vẫy cô bé lại: “Ni Ni, Bình An, tan học rồi à.”
Tạ Nhiêu nắm quai cặp sách, gật đầu thật mạnh: “Vâng, tụi em tan học muộn hơn bên nhà trẻ một tẹo.”
Hai đứa nhỏ nhà họ Hoắc tan học đi ngang qua, Hoắc Tuyền nhìn Tống Thời Hạ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Sao mẹ mình quê mùa vậy chứ? Mẹ người ta sành điệu thế kia cơ mà.”
Cô bé không dám nói với người khác rằng mẹ mình làm việc ở căn tin trường.
Cha mẹ các bạn khác đều là giáo viên, cô bé nghĩ, thà mẹ mình ở nhà không đi làm, giống hàng xóm nhà Tạ Nhiêu ấy, còn tốt hơn là đi rửa rau xới cơm.
Hoắc Lễ liếc sang, lại quay đi tiếp tục nhẩm bài.