Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 274

Trên đường về nhà, Quý Dương và Quý Nguyên có thêm rất nhiều bạn mới.

Không khó để nhận ra hai nhóc này mặc dù từng có những trải nghiệm không vui nhưng vẫn rất thích chơi với bạn cùng tuổi.

Buổi sáng, Tống Thời Hạ muốn tự tới trường trung học số 9 để làm thủ tục, bèn giao việc đưa đón đám trẻ cho Quý Duy Thanh.

Nhưng Quý Duy Thanh lo cô bị lạc đường, muốn đi cùng.

Tống Thời Hạ bật cười: “Em là người trưởng thành đấy, sao anh còn phải lo em ra đường bị lạc cơ chứ.”

“Thường ngay gần như em không đi đâu, không thuộc đường lắm hay để chiều hẵng tới trường.”

Tống Thời Hạ biết buổi chiều anh không có tiết dạy, hẳn là không yên tâm để cô đi một mình nên muốn đưa cô đi.

“Không cần mà, em đi theo xe của trường, đến lúc về em sẽ tự gọi xe, đừng lo.”

Nay Tống Thời Hạ không mặc áo mới, bởi vì thời tiết còn chưa lạnh lắm, chưa cần dùng đến áo khoác dày.

DTV

Hôm trước cô đã bắt Quý Duy Thanh thử áo mới, dáng anh cao lớn cân xứng, đúng chuẩn giá treo quần áo.

Cô lại có thêm một ý tưởng, nếu sau này hai người cãi nhau, chỉ cần anh mặc chiếc áo khoác này vào, đảm bảo cô sẽ nguôi giận liền.

Quý Nhiễm đã đợi sẵn ở cổng trường, thấy Tống Thời Hạ tới liền dắt vào văn phòng.

“Lớp mà em đăng ký vào danh sách đó, phần lớn đều là những người cùng tuổi em cả.

Chủ nhiệm lớp cũng là một người rất có trách nhiệm, tính tình cũng dễ chịu, em cứ ngẫm kỹ đi, xem có muốn tới trường học cho có hệ thống hơn không.”

Tống Thời Hạ trở lại sân trường, cô đã rời xa bầu không khí thanh xuân này rất nhiều năm, cảm thấy không thích ứng lắm.

Nứ như thể một người chơi cấp độ cao nhất server trở lại thôn Tân Thủ vậy.

 

Cô không từ chối ngay mà chỉ nói: “Để em suy nghĩ thêm.”

Chuông tan học vang lên, vườn trường thanh vắng chợt trở nên ồn ào náo nhiệt.

Các thầy cô hết tiết đều về văn phòng giáo viên.

“Đây là cô giáo mới à?”

Quý Nhiễm mỉm cười, giới thiệu: “Đây là cô em phương xa của tôi, mới chuyển đến trường ta.”

Tống Thời Hạ không ngờ chị cả lại giúp mình che giấu chuyện đã kết hôn, thực ra không giấu giếm cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nói thế sẽ tiện hơn một chút.

“Cô bé này xinh xắn quá, học lớp 10 à?”

Các thầy cô không hề hoài nghi, vì ngoại hình Tống Thời Hạ trông cũng giống một cô gái 17-18.

Làn da trắng trẻo nõn nà, đôi mắt lanh lợi tinh nhanh, vẻ mặt ngây thơ, không ai thấy cô giống một phụ nữ đã kết hôn và chăm hai đứa trẻ mẫu giáo.

Quý Nhiễm nói: “Lớp 11 ạ, em ấy ở nhà tự học, nhà có giáo viên.”

Các thầy cô đều hiểu.

Một cô giáo tóc ngắn đến tai ôm giáo án về văn phòng, than thở:

“Mệt c.h.ế.t mất, ngày nào cũng như ngày nào, lên lớp chẳng khác gì đánh trận, đấu trí đấu dũng với đám nhất quỷ nhì ma ấy.”

“Cô Mạnh vất vả quá, học sinh lớp cô đúng là có hơi khó bảo ban, mà gia cảnh lại đều không đơn giản, không thể đánh chửi.”

Mạnh Như chỉ cười cười, không tiếp lời.

Tống Thời Hạ cảm thấy người này trông khá quen, nhưng cô không nhớ đã gặp ở đâu.

Mạnh Như thấy có người nhìn mình, bèn ngẩng lên nhìn lại theo bản năng.

 
Bình Luận (0)
Comment