Ánh mắt cô ấy chuyển biến thật sinh động, từ nghi hoặc đến kinh ngạc, cuối cùng biến thành mừng rỡ.
Tay cứ chỉ vào Tống Thời Hạ, lại kích động đến không nói được một lời.
Quý Nhiễm thấy đồng nghiệp phản ứng lạ lùng như thế thì lấy làm khó hiểu lắm.
Chị ấy khéo léo nhắc nhở: “Cô Mạnh, đây là em tôi, cũng là học sinh sắp chuyển đến lớp cô đấy ạ.”
Mạnh Như vội đứng lên, bước nhanh tới chỗ Tống Thời Hạ, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
“Rốt cuộc tìm được em rồi, em gái.”
Mạnh Như chính là người từng bị cướp trên đường, được Tống Thời Hạ giúp ngăn cản tên cướp, còn phun nước pha ớt vào mặt hung thủ.
Tống Thời Hạ cũng đã nhớ ra, khi ấy Mạnh Như rất hoảng loạn, cảm xúc không ổn định nên cô không nán lại lâu, còn nhờ cảnh sát giấu tin tức cá nhân vì sợ tên cướp đó có đồng lõa.
Sau khi xong việc, cô không chú ý đến tin tức về chuyện này nữa.
Cô nhớ khi ấy hình như tiền Mạnh Như mang đi là tiền học phí hay là khoản tiền công nào đó, đang trên đường tới ngân hàng để gửi vào, xui xẻo bị giật mất túi.
Mạnh Như lã chã nước mắt, rốt cuộc tìm được ân nhân rồi.
Cô ấy nghẹn ngào kể lại chuyện hôm đó, khiến các giáo viên trong văn phòng cũng hiểu được căn nguyên.
“Thì ra là nữ đồng chí này à, thật là trùng hợp.”
Quý Nhiễm càng nghe càng cảm thấy thế giới không chân thực lắm, ân nhân mà Mạnh Như luôn tìm kiếm lại là em dâu mình?
Chị ấy hạ giọng hỏi nhỏ: “Chuyện này A Thanh có biết không? Nguy hiểm như thế, sao em dám xen vào hả?”
Kẻ cướp kia đã bị tử hình từ lâu, chứng tỏ đó là hạng người cùng hung cực ác.
Tống Thời Hạ cười cười thần bí, mở túi lấy ra một bình xịt nước ớt.
“Em dùng thứ này phun vào mắt nó.”
Quý Nhiễm tò mò: “Đây là cái gì?”
“Nước ớt đấy.”
Quý Nhiễm chợt cảm thấy mắt mình cũng bắt đầu cay xè.
Tống Thời Hạ, Quý Nhiễm và Mạnh Như ngồi trong căn tin dành cho giáo viên, nơi này chia thành những gian nhỏ riêng tư.
Mạnh Như hào phóng gọi một bàn đồ ăn năm món mặn ba món chay.
“Ân nhân, em dừng có khách khí với chị, chị luôn muốn gặp trực tiếp em một lần để nói lời cảm ơn.
Nhưng anh cảnh sát kia thật sự quá tận chức trách, nhất định không tiết lộ thông tin về em, chị chỉ có thể mò mẫm tìm kiếm.”
Tống Thời Hạ cười bảo: “Cứ gọi em là trò Tống đi ạ, em về sau là học sinh lớp cô đấy, chuyện đó qua lâu rồi mà.”
DTV
Mạnh Như khụt khịt mấy cái, giọng vẫn nghẹn ngào:
“Có lẽ đối với em, chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng em đã thực sự giúp chị một việc rất lớn.”
Khi đó trong túi cô ấy có đến hơn trăm nghìn đồng, là toàn bộ khoản tiền công của trường trong mấy năm.
Nếu để mất, cô ấy sẽ thành tội nhân của trường, dù gia cảnh cô ấy có tốt thế nào cũng không thể bù đắp thiệt hại ấy.
Đồ ăn được đưa lên, Tống Thời Hạ hết sức kinh ngạc trước cả bàn đồ ăn đầy ắp.
Nào là thịt kho tàu óng mượt như mã não, nào là giò hầm thơm phức, nào là thịt thăn chua ngọt ngập nước sốt, nào là sườn sốt tương thơm nồng, còn có cả món thịt chưng trứng tươi ngon.
Nguyên một bàn đồ ăn toàn các món thịt ngon nhất.