Trần Kiều không muốn nói nhiều.
Mỗi ngày đều là con trai út làm bài tập, con gái lớn sang nhà hàng xóm xem tivi, cô ta cũng không quản lý được.
“Mẹ biết rồi, bữa tối hôm nay có màn thầu và rau xào, các con ăn đi.”
Hoắc Tuyền không vui lẩm bẩm: “Sao lại là rau xào, lúc nào mới được ăn thịt đây?”
Trần Kiều thuận miệng đáp lại: “Chờ ba các con có lương sẽ ăn thịt.”
Hoắc Tuyền không chịu nổi mà chất vấn: “Mẹ đi làm mà không kiếm được chút tiền nào sao?”
Ba cô bé kiếm tiền nuôi cả nhà, sao mua thịt cũng phải dùng tiền của ba cô bé chứ.
Trần Kiều đã quen với thái độ nói chuyện của con gái:
“Mẹ không có tiền, mẹ mệt gần c.h.ế.t để kiếm tiền không phải đều thành màn thầu với rau xào trên tay các con đó sao?”
Từ sau khi xảy ra chuyện trộm tiền đó, cô ta biết ngoài mặt cô bé này luôn giả vờ, uốn nắn quản lý cũng khó.
Chỉ cần nghiêm khắc với cô bé một chút thì cô bé lại đi mách với ba, cuối cùng người bị quở trách lại là cô ta.
Cô ta không muốn làm chuyện tốn công vô ích này nữa.
“Đúng là không hiểu nổi, chỉ kiếm được tí tiền này thì đi làm làm gì, kết quả là vẫn đợi ba con nuôi.”
Trần Kiều lạnh lùng cười:
“Chê mẹ kiếm được ít tiền thì nhịn đói đi, đừng có ăn cơm nữa, nếu con cảm thấy kiếm tiền dễ như vậy thì đi làm đi.”
Cái nhà này đúng là phiền phức, cô ta muốn một sống tốt đẹp chứ không phải làm bảo mẫu cho người ta.
Hoắc Tuyền không ngờ người mẹ bình thường hiền lành đột nhiên lại nổi giận, cô bé giậm chân một cái rồi chạy vào bếp tìm đồ ăn, đối nghịch với mẹ.
Tối muộn khi Hoắc Khải về nhà, lập tức nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái.
“Ba, mẹ không cho con ăn cơm.”
Hoắc Khải bận rộn cả ngày, đầu óc choáng váng, về nhà còn chưa ăn miếng cơm nào, con gái đã chạy đến tố cáo khiến anh ta đau hết cả đầu.
Anh ta nghĩ Trần Kiều không ở nhà, tìm ra một hộp cơm trong phòng bếp rồi mở ra:
“Không phải trong nhà có cơm sao? Mẹ không cho con ăn cơm thì con không biết tự ăn à?”
Hoắc Tuyền cúi đầu nghịch ngón tay:
“Con nói muốn ăn thịt, mẹ nói không có tiền đợi ba có lương, rõ ràng mẹ đi làm cũng có tiền tại sao lại tiêu tiền của ba?”
Sắc mặt Hoắc Khải thay đổi:
“Hoắc Tuyền! Con hư quá rồi đấy, bình thường ba dạy con thế nào hả!”
DTV
Hoắc Tuyền cảm thấy uất ức:
“Con nói sai chỗ nào? Đúng như vậy mà, mẹ đi làm nhưng chẳng kiếm được tiền, công việc vô dụng như vậy mà còn muốn làm, làm con mất mặt muốn chết.”
Hoắc Khải che miệng con gái lại.
“Ai dạy con nói những lời này? Công việc không phân thấp kém sang hèn, kinh tế trong nhà khó khăn không thể cho con ăn thịt được, con không thể thông cảm cho ba mẹ được sao?”
Hoắc Tuyền bị mắng một trận, hầm hừ phàn nàn với em trai.
“Chẳng trách người ta toàn nói mẹ kế xấu xa, ba cũng không thiên vị chị em mình nữa rồi, nhất định là vì ba bị bà ta mê hoặc nên mới thế.”
Hoắc Lễ dừng bút lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang: “Chị à, em sẽ không cùng chị đi tìm người phụ nữ đã vứt bỏ chúng ta đâu.”