Hoắc Tuyền tái mặt:
“Em chỉ biết nghĩ bậy bạ thôi, chị đi tìm bà ấy làm gì? Bà ấy cũng không cần chúng ta nữa...”
Hoắc Lễ không nói tiếp nữa, tiếp tục cắm đầu làm bài tập.
Hoắc Tuyền xụ mặt, không biết là tỏ thái độ với ai nữa.
Trần Kiều trải đệm chăn ra: “Hoắc Khải, em muốn đi học.”
Hoắc Khải đang chong đèn viết báo cáo dừng lại, “Sao tự nhiên lại muốn đi học?”
Trần Kiều bình thản đáp:
“Tiểu Tống cùng thôn với em đã đi học lại rồi, cô ấy muốn tham gia thi đại học.”
Hoắc Khải khuyên bảo:
“Sao em lại thích ganh đua với người ta như thế chứ? Chúng ta cứ sống tốt là được rồi, đừng có ganh đua với người ta làm gì.”
Trần Kiều nắm lấy trọng điểm:
“Gì mà em cũng thích ganh đua với người khác? Chúng ta kết hôn bao lâu nay, có khi nào em ganh đua với ai không?
Chẳng qua là em cảm thấy Tiểu Tống có thể được đi học lại, em cũng phải nắm lấy cơ hội, nhân lúc còn trẻ để đi học thêm chứ.”
Kiếp trước cô ta chưa học hết cấp 2 đã phải nghỉ học về nhà giúp ba mẹ làm việc nhà nông, đến tuổi thì kết hôn sinh con.
DTV
Hơn nửa cuộc đời chỉ sống ở nông thôn, chẳng được vào thành phố mấy lần.
Sau khi sống lại, cô ta không biết tin tức xổ số, cũng không biết phải làm gì để kiếm tiền.
Chỉ là kiếp trước sống trong thôn từng nghe người ta kháo nhau rằng hơn 50 Hoắc Khải sẽ trở thành giáo sư, hai đứa con đều có tiền đồ, nên mới liều lĩnh chọn cách lấy anh ta.
Đáng tiếc cô ta lại chọn sai, phụ nữ không thể gửi gắm hết toàn bộ tương lai lên đàn ông, nhất là kiểu đàn ông không quyết đoán như Hoắc Khải.
Dù mỗi lần đều biết là vấn đề của con gái, nhưng vẫn bắt người lớn như cô ta nhường nhịn.
Hậu quả chính là Hoắc Tuyền cứ mặc sức la lối với cô ta, còn bé đã điêu ngoa tùy hứng, không biết lễ phép là gì.
Thời gian này cô ta đã nghĩ rất nhiều, nhưng mãi vẫn không tìm ra cách giải quyết cục diện trước mắt.
Lấy Hoắc Khải thật sự có thể giúp cô ta rời khỏi nông thôn, không cần trải qua những chuyện kiếp trước nữa.
Nhưng cô bị nhốt ở trường học, không có văn hóa, chỉ có thể làm việc nặng.
Chẳng lẽ đời này đều phải ở nhà bếp thái rau rửa rau thôi ư?
Mãi tới khi nói chuyện phiếm với thím Phùng, biết tin Tống Thời Hạ định thi đại học, cô ta như được mở ra một cánh cửa mới.
Tại sao mình lại không thể đi học chứ?
Cô ta hạ quyết tâm muốn đi học giống Tống Thời Hạ, xem cô ấy là tấm gương học hỏi, nhất định sẽ không sai.
Hoắc Khải rất xấu hổ, vợ trước thích lấy anh ta ra so sánh với người này người kia.
Trước đây anh ta cảm thấy chúng là những khuyết điểm nhỏ không ảnh hưởng gì.
Ai ngờ Lý Mộng Tuyền thích trèo cao, vẫn luôn xem anh ta như bàn đạp, chưa từng thật lòng xem anh ta là chồng.
Đến con cái cũng có thể vô tình vứt bỏ, thế mà anh ta còn...
“Hôm nay Hoắc Tuyền không hiểu chuyện, nói năng không lựa lời làm tổn thương em, anh thay nó xin lỗi em.”
Trần Kiều cười khẩy:
“Lần nào anh chẳng xin lỗi thay con bé, em cũng không thể so đo với con bé được.
Hai người cha hiền con thảo, người làm mẹ kế như em lại không được lòng người ta.
Em cũng không muốn tốn sức dạy bảo chỉ đổi lấy sự ghét bỏ của người khác.”