Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 290

Hoắc Khải hiểu rõ con gái giống tính vợ cũ, cũng vì vậy nên mới thiên vị và dung túng con gái hơn.

“Em cứ yên tâm, chờ con bé lớn lên, hiểu chuyện hơn, sẽ hiểu nỗi khổ của em, bình thường em đừng cãi nhau với nó làm gì.”

Trần Kiều cố nuốt trôi cục tức kia: “Vậy chuyện đi học em nói khi nãy thì sao đây?”

Hoắc Khải vội đồng ý:

“Tùy ý em, em muốn đi học thì cứ đi, nhưng anh không có dư thời gian để dạy kèm cho em đâu.”

Trần Kiều chưa từng nghĩ tới chuyện dựa vào anh ta: “Em đi học bổ túc, không dùng tới tiền lương của anh, mắc công lại bị nói.”

Hoắc Khải xấu hổ không thôi:

“Em đừng nghe Hoắc Tuyền nói lung tung, em cần dùng thì cứ dùng, không cần phân chia rạch ròi như thế đâu.”

Tình cảm anh ta dành cho Trần Kiều đa phần là cảm kích.

Nếu như không có Trần Kiều lo liệu nhà cửa đâu ra đó, anh ta thật sự không thể vừa trông con vừa đi làm được.

DTV

Nhờ có cô ta mà cái nhà này mới giống một cái nhà, chỉ cần trong phạm vi có thể chấp nhận, anh ta không ngại chuyện cô ta dùng tiền.

Trần Kiều miễn cưỡng hài lòng, quả nhiên phụ nữ vẫn nên tự mình kiếm tiền.

Anh ta đã nói như vậy, cô ta cũng có thể tiết kiệm được một khoản.

“Được rồi, em sẽ trích tiền lương của anh ra để đi học bổ túc, còn lại em tự lấy tiền của mình trả.”

Hoắc Khải lúng túng nói:

 

“Em cứ tính toán là được. Đúng rồi, em nói Tiểu Tống cũng ở đây, sao không mời cô ấy tới nhà mình làm khách.”

“Em không có thời gian, cả ngày loay hoay chân không chạm đất nào có thời gian rảnh rỗi chứ?”

Trong nhà có cả đống chuyện lớn lớn bé bé phải lo, cô làm gì có tâm tư đãi khách.

Hoắc Khải lại không đồng ý:

“Bạn bè cũng phải qua lại chứ, huống hồ gì hai người còn là đồng hương cùng thôn, có thể gặp được nhau ở cùng một trường thế này cũng là duyên phận.”

“Anh nói vậy là có ý gì đây? Tiểu Tống tới nhà chúng ta thì có thể được gì? Cô ấy lại không thể ảnh hưởng tới quyết định của giáo sư Quý.

Huống hồ gì anh và giáo sư Quý cũng không có quan hệ gì, cần gì phải cố ý lấy lòng như thế chứ?”

Hoắc Khải giả bộ điềm nhiên như không:

“Anh chỉ quan tâm quan hệ bạn bè của em thôi, làm gì phức tạp như em nghĩ.”

Lý Mộng Tuyền nói cho anh ta biết ba của giáo sư Quý là lãnh đạo đã về hưu, nhờ anh ta móc nối giới thiệu, anh ta làm gì có bản lĩnh mời được giáo sư Quý chứ.

“Việc này anh không cần lo, cho dù mời thì cũng ra ngoài ăn cơm, nhà mình nhỏ như cái lỗ mũi thế này, người ta tới làm gì có chỗ ngồi chứ?”

Câu này của Trần Kiều đúng là đ.â.m thẳng vào chỗ đau của Hoắc Khải, Hoắc Khải lập tức nhụt chí không nói thêm nữa.

Lý Mộng Tuyền có tệ cách mấy thì chồng của cô ta cũng là con của quản đốc, ở nhà riêng có sân vườn.

Nhà anh ta ở chỉ như cái lồng chim sẻ, lo nghĩ linh tinh làm gì không biết?

Trần Kiều không ngờ một câu tự giễu của mình không chỉ tổn thương lòng tự trọng của chồng, còn dội tắt nhiệt tình của anh ta dành cho vợ cũ.

Bình Luận (0)
Comment