Tống Thời Hạ đi học ở trường một tuần, cảm giác còn phải học thêm một tuần nữa mới tìm được cớ chuồn.
Cũng may cô đã quen dậy sớm, không còn vật vã như ngày đầu tiên nữa.
Hạnh phúc nhất là mỗi buổi sáng còn có bữa sáng do mẹ chồng chuẩn bị cho, giữa trưa có chị cả mang cơm trưa cho.
Cô cảm giác như mình trở thành sĩ tử quốc bảo của cả nhà vậy.
Quý Yên Nhiên phải ở trọ lại trường, nghe nói điều kiện ký túc xá cực kỳ tệ, nhưng vì được điểm cao, cô bé cũng liều mạng.
Tinh thần phấn đấu này khiến Tống Thời Hạ cảm thấy mặc cảm, mỗi ngày đến tiết cuối cô toàn thất thần nghĩ xem hôm nay nên ăn gì.
Quý Duy Thanh đã gọi điện đến, nói hôm nay sẽ mang theo bọn nhỏ tới, đỡ cho cô vất vả về nhà.
Tống Thời Hạ dặn dò Quý Duy Thanh nhớ mang quần áo mới tới cho cô, hai hôm nay trời lạnh hơn, có thể mặc áo khoác dày hơn rồi.
Hai chú hổ con ở bên kia cũng vô cùng vui vẻ, đã năm ngày rồi hai đứa bé không được thấy mẹ.
Cả nhà ba người đóng gói hành lý đi, ai không biết còn tưởng là họ đang dọn nhà nữa.
Quý Duy Thanh đã mặc quần áo mới vào, quần áo Tống Thời Hạ đang mặc là đồ cũ của mẹ chồng và chị cả.
Hôm nay trời lạnh quá bất ngờ, nếu không có áo cũ của chị cả, chắc cô phải quấn chăn đi học mất.
Thật ra quần áo của chị cả cũng không xấu, chỉ là màu hơi già.
Áo khoác màu xanh lá với vân màu nâu, nút áo là kiểu hai hàng nút nghiêm chỉnh, áo dài đến bắp đùi, cổ áo hình tam giác.
Chị cả thấy bộ này nhìn cũ với già quá nên nhét trong tủ quần áo ở nhà, về nhà sợ làm dơ quần áo thì sẽ thay nó ra để vào bếp.
Tống Thời Hạ không chê chiếc áo khoác này phối màu già.
Người ta gọi đây là phong cách phục cổ, nhưng tiếc là không ai hiểu nổi gu thẩm mỹ của cô, haiz.
Tống Thời Hạ không ngờ Quý Duy Thanh lại lấy cái túi lớn cô dùng để đựng đồ lúc vào thành phố.
Nhưng cái vali duy nhất trong nhà đã bị cô mang đi, chỉ còn mỗi cái này có thể đựng đồ mà thôi.
Cô ngồi xổm xuống ôm hai đứa bé, cọ cọ má hai đứa.
“Hai đứa có nhớ mẹ không?”
Quý Nguyên ôm cổ mẹ, giọng ngọt như mía lùi.
“Nhớ mẹ lắm, năm ngày rồi bọn con không được gặp mẹ, bọn con ngoan lắm đó.”
Quý Dương cố nghiêm mặt, nhưng vẫn không giấu được vẻ vui mừng kia.
“Con cũng ngoan ngoãn chăm sóc em trai, không cho em ăn vụng kẹo sữa.”
“Ngoan quá đi, mẹ thấy ngoài đường có ông cụ bán kẹo hồ lô, chờ ba mẹ đi mua vali đựng đồ xong, quay về sẽ dẫn các con đi mua kẹo hồ lô nhé?”
Quý Nguyên cọ cọ má lên mặt cô: “Con cũng muốn đi.”
Tống Thời Hạ cười tít mắt:
“Bà nội cũng nhớ hai đứa lắm, còn làm bánh bông lan cuộn cho hai đứa đấy.”
Quý Nguyên nuốt nước bọt.
Mẹ không ở nhà, hai anh em không có đồ ngon ăn, mỗi ngày chỉ có thể theo ba tới căn tin ăn thôi.
Cậu bé xoắn ngón tay: “...Vậy bọn con ở đây chờ mẹ về.”
Tống Thời Hạ ôm cậu bé, tay kia nắm tay Quý Dương: “Ngoan quá, không hổ là bé ngoan của mẹ.”
Học hành vất vả, chỉ có hổ con ngoan ngoãn mới có thể giảm bớt mệt mỏi của cô.