Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 292

Chị cả gọi điện tới, Tống Thời Hạ còn tưởng là có chuyện gì quan trọng hơn, kết quả lại là muốn buôn chuyện bình thường mà thôi.

“Trà hoa em tặng tốt thật đấy, hai hôm nay chị ngủ rất ngon, quầng thâm mắt cũng nhạt bớt rồi này.”

Tống Thời Hạ cười khẽ:

“Có quầng thâm mắt là vì mất ngủ với ngủ không ngon, được ngủ ngon thì quầng thâm nhất định sẽ mất thôi.”

Bị cả bị quầng thâm nặng, bình thường đeo mắt kính không thấy rõ.

DTV

Mãi tới khi đi học Tống Thời Hạ mới phát hiện, chị cả hơn 30 tuổi nhưng làn da lại giống như hơn 40 vậy.

“Chị là làm việc vất vả quá nên khiến bản thân bị mệt. Kiên trì uống trà dưỡng nhan sẽ từ từ có hiệu quả. Đây là trà lài em tự mình điều phối, không có tác dụng phụ.”

Chị cả cười lớn nói:

“Trà giảm cân kia có thể cho anh rể em uống được không? Từ khi thăng chức tới nay, ngày nào anh ấy cũng chỉ ngồi trong phòng làm việc, bụng béo ra rồi.”

“Đương nhiên là có thể rồi, trà dưỡng nhan này nam nữ gì cũng dùng được.

Nhưng trà bổ khí huyết chị giữ lại tự mình uống đi nhé, tốt cho sức khỏe lắm.”

“Được rồi, hai đứa nhỏ nhà chị về rồi, chị cúp máy trước đây.”

Tống Thời Hạ cúp máy, không ngờ đi học lại giúp quan hệ của cô và chị cả bỗng nhiên tốt hơn.

Hai người thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với nhau.

May mà mẹ chồng không có ý kiến gì, thậm chí còn vui mừng khi quan hệ giữa hai chị em ngày một tốt đẹp hơn như thế.

Rõ ràng chị cả lớn tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng hai người lại thân thiết với nhau như thế.

Hôm nay là thứ sáu, thời gian tan học của mỗi trường đều khác nhau.

Trường trung học phổ thông số 9 buổi chiều chỉ có hai tiết, rất nhiều học sinh nhà ở xa, được tan học sớm thì bọn họ cũng được về nhà sớm một chút.

 

Đại khái là vì đi học lại cấp 3, khiến Tống Thời Hạ có cảm giác không chân thực lắm.

Cô và Quý Duy Thanh cùng nhau đi trên đường, nhưng cứ có cảm giác mình như học sinh cấp 3 đang lén lút yêu sớm.

Rõ ràng hai người không hề có động tác thân mật nào, chỉ sóng vai đi cùng với nhau, mặc áo khoác cùng kiểu dáng cũng khiến cô cảm thấy chột dạ.

Cô nói cảm giác của mình cho Quý Duy Thanh nghe.

“Anh thấy có giống không?”

Quý Duy Thanh trầm tư: “Nếu như em là học sinh cấp 3 thì anh có thể sẽ bị lên án đấy.”

Tống Thời Hạ không muốn để ý tới anh nữa: “Em chỉ đùa với anh thôi mà, sao anh lại tính kỹ thế.”

Quý Duy Thanh mỉm cười: “Anh cũng đùa với em thôi mà.”

Tống Thời Hạ bị nụ cười của anh hớp hồn, tim đập rộn ràng.

Cô quay đầu sang chỗ khác, sai sử anh: “Em muốn ăn kẹo hồ lô, anh đi mua cho em đi.”

Quý Duy Thanh thấy một ông cụ bán kẹo hồ lô ở vệ đường đối diện trường học.

“Chờ anh một lát.”

Tống Thời Hạ đứng im tại chỗ chờ anh.

Cùng lúc đó, ở đối diện cũng có một nhóm học sinh đang ngồi ngay cổng trường.

Trịnh Thắng Lợi dụi dụi mắt:

“Anh Bạch, đó không phải học sinh chuyển trường của lớp mình à? Em không nhìn lầm đấy chứ, đồ nhà quê kia ăn diện lên đẹp như vậy à?”

Bạch Thu Thụy tức giận quay đầu:

“Đồ nhà quê thì có gì mà nhìn? Đám bọn mày chưa thấy người đẹp bao giờ à?”

Nói xong, cậu ta quay sang nhìn về phía Tống Thời Hạ, trống n.g.ự.c bỗng đập nhanh hơn.

 
Bình Luận (0)
Comment