Hàng xóm cười gượng:
“Mua cả rương thế thì phải tốn kém cỡ nào? Ít nhất cũng phải cả trăm đồng đi? Nhà ai mà nuôi nổi con dâu kiểu đó?
Con trai bà với con dâu dù tình cảm đến đâu thì hình như vẫn chưa thấy cái bụng nó có động tĩnh gì nhỉ, kết hôn cũng nửa năm rồi còn gì…”
Lần này Hàn Dung rốt cuộc thấy rõ bộ mặt của người hàng xóm lâu năm.
Người này hẳn là kiểu người ghen ghét khó chịu khi thấy người khác sống tốt.
Trước kia bà bận công việc, không qua lại nhiều với hàng xóm láng giềng.
Nửa năm trước về hưu mới giao lưu nhiều một chút nên bà chưa rõ bản tính người ta.
Ngày thường không gặp nhiều thì còn không thấy gì, nhưng từ khi con dâu tới, hàng xóm nhà bên hơi chút lại chĩa sang nói mát mấy câu.
Hôm nay bà đã hiểu được, chẳng qua đây là hạng người hẹp hòi, không thích nhìn thấy nhà người khác đầm ấm yên vui.
“Mới kết hôn nửa năm thôi, có gì mà phải vội, con dâu tôi còn đi học, con trai tôi cũng không nỡ để nó vừa đi học lại vừa mang bầu, vất vả quá.
Mà nói chuyện đó làm gì, Vu Phương nhà bà thế nào rồi, thấy bảo đi xem mắt rồi à?
Người ta cũng không ngại chuyện con bé có một đứa con nhỏ mà, thế đã sắp được ăn tiệc chưa?”
Nói tới chuyện nhà mình, hàng xóm như thể không nhịn được, mới tố khổ:
“Ôi chán lắm, Vu Phương nhà tôi không ưng người ta. Nó muốn đưa con về bên kia.
Nhưng thằng kia nó cưới vợ mới, cũng sinh con trai rồi, đâu chịu nhận nuôi đứa con gái này.
Còn nó thì… chẳng biết điều, lúc thì chê người này không cao, lúc thì chê người kia béo, người ta không chê nó, nó lại đã kén với chọn.”
Hàn Dung đã hiểu được.
Vậy là chuyện nhà mình không thuận lợi, cho nên đặc biệt chú ý chuyện nhà người ta, muốn chọc ngoáy cho nhà người ta ầm ĩ khó sống thì mới thấy dễ chịu đây mà.
Vu Phương ở ngay bên kia tường, đang tưới rau trong vườn, nghe mẹ mình nói thế, tức giận quên cả việc, rót cho khóm rau một vũng nước mà không hay.
Tống Thời Hạ gọi taxi đến địa điểm đã hẹn, đó là một nhà hàng thịt nướng.
Cô vừa vào đến cửa đã thấy Diêu Tuyết đang vẫy tay gọi mình.
Hôm nay Diêu Tuyết vận chiếc áo khoác da, vấn tóc cao, khoe chiếc cổ thon và sợi dây chuyền có mặt kim cương rất to.
Chậc, bà chị dâu này thật là sành điệu.
Tống Thời Hạ cảm thấy anh mình có thể tán được một cô gái như thế, chắc chắn đời trước anh chàng đã cứu mạng người ta.
Diêu Tuyết tươi cười bước tới: “Sao em lại đánh xe tới? Biết thế chị bảo anh em lái xe qua đón.”
“Thế thì làm phiền ông anh bận rộn của em quá, gọi xe qua tiện lắm, chỉ mất phí mở cửa.”
Diêu Tuyết ôm vai cô: “Vậy cũng được, vào đi, chúng mình vừa ăn vừa nói chuyện.”
Lại gần, Tống Thời Hạ còn nhận ra cô ấy có dùng nước hoa, mùi hương thoang thoảng thật dễ chịu.
Đã rất lâu rồi cô chưa ngửi thấy mùi hương nước hoa rồi, chị dâu sành điệu quá.
“Chị mang quà cho em đây, nhiều lắm, lát để chị đưa em về, không thì sợ em cầm không hết.”
Tống Thời Hạ hớn hở: “Ôi ngại quá, lại làm chị dâu tốn tiền rồi.”
Diêu Tuyết cười khanh khách: “Chỉ một câu ‘chị dâu’ này của em thôi là đủ để lần sau chị lại mang quà cho em nữa.”