Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 300

Chị dâu hào phóng quá đi, Tống Thời Hạ chớp chớp mắt ngưỡng mộ.

“Chị dâu, chị yên tâm, em nắm vững quá khứ của anh em như lòng bàn tay, nếu anh ấy dám bắt nạt chị, em có thể vạch trần cả chuyện 7 tuổi anh ấy còn tè dầm cho người ta biết.”

“Em gái ngoan, chị thích nhất là những cô gái hào sảng thoải mái như em.”

Tống Thời Hạ ngại ngùng xấu hổ khi được khen như thế, theo cô, nếu nói hào sảng, cô không bằng một góc chị ấy.

Vốn cho rằng hôm nay chỉ tới cùng ăn một bữa cơm, nhận món quà gặp mặt thôi, không ngờ chị dâu tương lai lại thật tình chuẩn bị rất nhiều quà cho cô.

Tống Thời Hạ cảm thấy mình chỉ xách mỗi cái túi xách tới ăn cơm như thế thật là xấu hổ, lần sau nhất định phải chuẩn bị quà cho chị ấy mới được.

Thịt nướng thời này và thời sau không giống nhau, không phải nướng trực tiếp trên than hoa hay bếp điện, chỉ nướng trên mâm sắt tròn.

Lại vì thịt dê quá tanh, chưa có nhiều gia vị để khử mùi nên không có thịt dê nướng mà chỉ có thịt bò nướng.

Cửa hàng thịt nướng có chia khu vực chung và những phòng riêng, chị dâu bao một gian riêng.

Tống Thời Hạ nhìn quanh một lượt: “Anh em đâu ạ?”

“Ảnh đi mua đồ ngọt, ăn xong cho em mang về.”

Tống Thời Hạ trêu chọc: “Thế thì ngại quá, em qua đây ăn không uống không lại còn có đồ mang về nữa.”

“Nhà em có trẻ con mà, trẻ con hay thích đồ ngọt, chị mua cho chúng nó ít quà, sắp mang tới rồi.”

Đây đâu phải chị dâu chứ, đây rõ ràng là chị ruột mà.

Khi Tống Thu Sinh xách túi lớn túi nhỏ các kiểu bánh ngọt về, em gái và bạn gái anh ấy đã ngồi trò chuyện thân mật đến độ không ai để ý anh chàng.

Anh ấy ra vẻ chua xót: “Hai chị em có thể chia ra một người thương xót anh chút được không?”

Diêu Tuyết mím môi cười.

“Em đã đưa chìa khóa ô tô cho anh rồi cơ mà, lái xe qua đó chẳng mệt hay lạnh gì, sao phải thương với xót.”

Tống Thu Sinh bỏ đống đồ xuống, ngồi vào cạnh cô ấy, vòng tay ôm vai bạn gái.

“Không bị gió lùa, nhưng lòng anh lạnh lẽo quá.”

Tống Thời Hạ ngồi bên còn khiêu khích:

“Lòng lạnh thì lát ăn nhiều thịt vào, chị dâu em đã nhờ đầu bếp chế biến thịt dê nướng đấy.”

“Em dẹp qua một bên đi, em có biết bạn gái anh mua bao nhiêu quà cho em không? Cô ấy quan tâm em còn hơn cả anh.”

Nói đoạn, anh ấy kéo ra một hộp giấy to dưới gầm bàn.

“Đây, xem đi, bọn anh yêu nhau bao lâu mà cô ấy chỉ tặng anh mỗi một chiếc khăn cô ấy tự đan, trong khi hai người chỉ gặp nhau có đúng một lần, cô ấy mua cho em cả thùng quà.”

Tống Thời Hạ cố tình ôm chầm lấy Diêu Tuyết.

“Đây là tình hữu nghị của con gái, gọi là vừa gặp đã như quen biết trăm năm.”

“Thôi thôi, ăn nhanh lên, ăn xong thì về đi cho rảnh, đừng có quấy rầy bọn anh nữa.”

Tống Thời Hạ không tiếp tục khiêu khích anh trai, để tránh cho anh chàng càng nói càng bại lộ tính ấu trĩ.

Nhỡ đâu ấu trĩ quá bị chị dâu chê thì sao?

“Em xem thử đi, toàn đồ chị mua bên thành phố G đấy, bảo đảm em sẽ thích.”

 
Bình Luận (0)
Comment