Thừa dịp Diêu Tuyết vào nhà vệ sinh, Tống Thời Hạ dò hỏi anh mình.
“Anh này, có phải anh đã từng cứu mạng chị ấy không, một người đẹp từ trong ra ngoài như thế mà lại tốt với cả anh em thế này, làm em nhận quà cũng thấy ngại.”
Tống Thu Sinh cười cười thản nhiên.
“Chút tiền đó không là gì với chị dâu em, không cần phải ngạc nhiên như thế.”
Tống Thời Hạ che miệng: “Chẳng lẽ anh toàn tiêu tiền của chị ấy?”
DTV
“Này này, anh em chỉ làm thuê dưới trướng chị dâu em thôi, ai bảo anh tiêu tiền của chị ấy? Chị dâu em còn phải phát lương cho anh kìa.”
“Ý là sao? Tức là anh với đối tác cũ không làm với nhau nữa, xong anh quay sang châm lại tình xưa với chị ấy, tiện thể hợp tác làm ăn?”
Tống Thu Sinh thong thả chữa lại:
“Em nói ngược trình tự rồi, anh với Diêu Tuyết hợp tác với nhau rồi mới nối lại tình xưa.
Đối tác cũ của anh nhát c.h.ế.t quá, làm có tí mà lo trước tính sau, đấu thầu thất bại có một lần thôi đã không dám ngó sang địa ốc.
Anh không làm ăn với bên đó nữa, tình cờ lại gặp Diêu Tuyết đang bàn chuyện làm ăn với người khác.
Tình cờ hơn nữa là, người kia anh cũng từng nghe nói, là thứ bịp bợm có tiếng, cho nên mới tiện thể giúp cô ấy.
Chị dâu em là con gái một của trùm địa ốc, nhà giàu số hai thành phố G.”
Tống Thời Hạ nhìn cách ăn mặc của chị dâu Diêu Tuyết thì đã biết cô ấy rất có mắt thẩm mỹ, phong thái còn sang trọng lịch lãm, nhưng thật không ngờ gia cảnh cô ấy lại mạnh như vậy.
Cô chợt nghĩ đến một vấn đề:
“Anh, anh nói thật cho em biết đi, chuyện của anh với chị ấy, bên nhà chị ấy có biết không?”
Tống Thu Sinh có vẻ xấu hổ:
“Lúc trước chia tay cũng vì vấn đề này, ba cô ấy tới tìm anh, nói mấy câu, anh cũng cảm thấy Diêu Tuyết mà ở bên anh thì sẽ phải chịu khổ, thế nên anh mới về quê.”
Môn không đăng hộ không đối, về tình mà nói, Tống Thời Hạ hẳn nên đứng về phía anh mình.
Nhưng chị dâu vì anh ấy mà phải gánh chịu áp lực nặng nề từ phía gia đình, cô lại thấy lo lắng.
“Vậy hai người phải làm sao đây? Về sau chị ấy có thể tiếp tục ở lại thủ đô không?”
Tống Thu Sinh mỉm cười:
“Cho nên mới phải cảm ơn em, chỉ cần mảnh đất em chọn cho anh không có vấn đề gì, vụ làm ăn này thắng lớn là chị dâu em có thể ở lại đây tiếp tục phát triển sự nghiệp.”
Tống Thời Hạ thở phào một hơi, sau đó lại thấy tò mò: “Anh làm thuê cho chị ấy, có cảm thấy bị mất mặt không?”
Với đa số đàn ông, họ đều không thích bạn gái mạnh hơn mình, anh cô không thể làm một kẻ ăn của người ta rồi sau đó lợi dụng phụ bạc được.
“Làm cho ai mà chẳng như nhau, lúc làm việc, bọn anh là cấp trên cấp dưới, tan tầm thì lại là bạn trai bạn gái.
Hơn nữa, bọn anh đã làm hợp đồng trước rồi, không phức tạp như em nghĩ đâu.”
Tống Thời Hạ tiếp tục truy hỏi:
“Vậy về sau phải làm sao? Dù thế nào, nếu đã có ý định lâu dài thì cuối cùng cũng phải để gia đình hai bên gặp mặt.
Không thể để chị ấy trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký với anh mà không nhận được sự chúc phúc của cha mẹ chứ.”