Tống Thu Sinh bình tĩnh bảo:
“Đợi khi nào dự án này kết thúc, anh có thể lấy được tầm hơn trăm nghìn tiền lãi, anh sẽ mua cái xe tải, làm trại chăn nuôi ở quê mình.
Đại đội ta dư thừa đất trống, không sợ không có chỗ làm nông trại.
Lần trước về ăn tết trung thu, anh đã hỏi đám bạn từng cùng anh đi làm ăn, mấy đứa từng ra ngoài kiếm tiền thường sẽ không cam chịu tiếp tục làm đồng áng.
Lập trại chăn nuôi ở đó, không sợ thiếu đất không sợ thiếu người, chỉ cần có tài chính khởi đầu là có thể làm được.”
Nghĩ anh trai mình lăn lộn kiếm sống ở một nơi xa xôi nào đó, còn mình thì nằm chơi hưởng thụ suốt nửa năm trời, Tống Thời Hạ hơi xấu hổ.
“Em cũng có ít tiền ở đây, để em đầu tư đi.”
Diêu Tuyết đẩy cửa đi vào.
“Đầu tư gì đấy? Có cái gì kiếm ra tiền thì thêm một suất của chị vào.”
Tống Thời Hạ cười cười, nhìn anh mình.
Tống Thu Sinh thành thật khai báo:
“Anh em anh đang nói chuyện sau dự án kia sẽ về nhà lập trại chăn nuôi, đại đội chỗ chúng anh nhiều người thạo việc chịu khó, muốn xem xem có thể hỗ trợ thúc đẩy quê hương phát triển kinh tế.
Thủ đô tiêu phí cao, thực tế thiếu đủ thứ, đồng hương không xa nhà lên đây làm ăn được, mình chuyển hướng làm ăn về đó, có thể hỗ trợ mọi người, cùng nhau làm giàu.”
Diêu Tuyết vén tóc:
“Ra là chuyện này, em còn tưởng có vụ đầu tư nào mới. Vậy anh cố lên, chưa biết chừng thành công rồi, ba em sẽ cho anh vào nhà đấy.”
Anh trai và chị dâu không hề e dè sự chênh lệch thân phận, Tống Thời Hạ chân thành chúc phúc hai người, đồng thời lòng cũng hừng hực ý chí chiến đấu.
“Em à, lần trước em chọn cho anh em mảnh đất khá đẹp, lần sau chị đòi được tiền ở chỗ ba chị, muốn đầu tư cái gì sẽ nhờ em xem hộ nhé.”
Tống Thời Hạ cười hì hì:
“Được ạ, tình cờ em cũng có một đôi mắt phát tài, nhìn rất chuẩn đó, chị chọn đúng người rồi.”
Ăn cơm xong, Tống Thu Sinh lái xe chở bạn gái và em gái về nhà.
Chiếc ô tô này không giống chiếc xe lần trước anh ấy mượn.
Chiếc xe lần trước thuộc hãng nào, Tống Thời Hạ không biết, nhưng chiếc này là sản phẩm của một hãng xe trong nước.
“Diêu Tuyết còn có việc, anh đưa cô ấy về trước, lát sẽ đưa em về nhé.”
“Em thì không có việc gì, em đã nói với người trong nhà rằng sẽ về hơi trễ, giờ mới 7 giờ thôi, không cần vội.”
“Mẹ chồng em đối xử với em ra sao? Trông có vẻ là một người hiền lành.”
“Mẹ chồng em tốt lắm, tốt bụng hiền lành như mẹ mình ấy, kể ra số em cũng may ghê, chưa từng gặp người xấu bao giờ nhỉ.”
Chỉ có hai lần cô gặp kẻ xấu, còn đều là tội phạm trọng điểm, bị bắt không lâu đã bị phán tử hình.
“Đúng, vận may của em hơi lớn, ngày nào anh với Diêu Tuyết ra mắt người lớn, mang em đi theo chưa biết chừng lại may mắn trót lọt qua được ấy nhỉ.”
“Thôi cho xin, em cảm thấy chỉ cần anh nỗ lực tiến tới, ba chị ấy nhất định sẽ nhận ra được điểm sáng của anh thôi.”