Bạch Thu Thụy về lớp, sắc mặt hết sức khó coi, cậu ta liếc qua chỗ Tống Thời Hạ rồi ngồi vào chỗ mình.
Lý Kiến An xích lại: “Anh Bạch, anh nói với người ta chưa?”
“Chưa kịp nói.”
Văn Xương Hoa cầm sách nghiêng sang hỏi: “Có phải người ta không biết gia cảnh nhà anh Bạch không?”
Trịnh Thắng Lợi biếng nhác nằm bò ra bàn: “Có khả năng lắm, nếu biết gia cảnh anh Bạch thế nào, có khi tự đổ từ lâu rồi.”
Bạch Thu Thụy không nói vừa rồi Tống Thời Hạ tránh mình như rắn rết, cậu ta không hiểu, trông mình đâu có đáng sợ gì đâu nhỉ?
Bạch Thu Thụy này muốn có bạn gái kiểu gì mà không được, vì sao chỉ mình cô ấy không thèm nhìn mình lấy một cái?
Cậu ta nhìn lại bản thân, cảm thấy kiểu tóc hay cách ăn vận đều rất sành điệu, tháng sau còn có thể sở hữu một chiếc xe máy.
Trong toàn bộ các trường cấp ba của thủ đô không có một nam sinh nào ngầu được như cậu ta cả.
Trưa nay Bạch Thu Thụy không ăn cơm mà xin nghỉ để ra ngoài tìm anh họ mình.
Tống Thời Hạ làm xong thủ tục, vui sướng phấn chấn chờ giờ tan học buổi chiều, rốt cuộc có thể về nhà rồi.
Tối qua cô đã bảo Quý Duy Thanh mang sổ tiết kiệm qua cho mình, anh trai cô chuẩn bị làm ăn riêng, cô muốn góp tiền đầu tư.
Nếu đưa tiền cho anh ấy vay, chắc chắn anh ấy sẽ từ chối.
Nhưng nếu bỏ tiền đầu tư, có khi sau này còn được chia hoa hồng, mà dù lỗ cũng không đến mức xót của lắm.
Trong không gian của cô còn khá nhiều lá trà quý và nhân sâm mới mọc.
Đây là cây nhân sâm được trồng ra từ rễ nhân sâm hoang dã, thì cũng coi như là nhân sâm hoang dã nhỉ?
Tiền không còn có thể kiếm tiếp, nhưng sự nghiệp và tình yêu của anh trai cần được bảo vệ chặt chẽ và ủng hộ nhiệt tình.
Tống Thời Hạ cũng tin vào năng lực của anh ấy.
Lần trước anh ấy khởi nghiệp thất bại chủ yếu là do có kẻ chơi xấu, lần này có cô ở đây, hi vọng vận may của cô có thể giúp sự nghiệp của anh ấy suôn sẻ một chút.
Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh nội trú trường thì cần tham gia lớp tự học buổi tối, nhưng các học sinh ngoại trú thì không cần.
Tống Thời Hạ chạy một mạch ra cổng.
Lý Kiến An thấy thế mới bảo:
“Anh Bạch mới mượn được chiếc xe máy, cô nàng đã nôn nóng không kiềm chế được nữa rồi.”
Trịnh Thắng Lợi cũng mỉa một câu: “Con gái đẹp đều thế hết, lần sau ông chọn cô nào xấu xấu thôi.”
Lý Kiến An bất mãn: “Tôi chỉ thích cô nào xinh, chọn xấu chẳng phải mất mặt anh Bạch à.”
Tống Thời Hạ hớn hở chạy ra cổng tường, ngó quanh tìm Quý Duy Thanh.
Một chiếc xe máy lao vút về phía cô, khiến cô giật mình sợ hãi, vội vàng lùi lại mấy bước, tay giữ chặt túi xách.
Nhìn rõ người lái mô tô là ai, Tống Thời Hạ cạn lời, còn tưởng gặp trúng đám đua xe cơ.
Bạch Thu Thụy vuốt tóc ngược ra sau như mấy tay lãng tử trong phim: “Lên xe, tôi chở cậu về.”
Tống Thời Hạ lùi lại, kéo dài khoảng cách với cậu ta: “Không cần, cảm ơn.”
Cô với cậu học sinh đầu gấu này thật sự không có gì để nói.
Nếu có thì cũng chỉ là thành kiến tự nhiên mà cô dành cho đám học sinh đến lớp chỉ để chơi và phá rối.