Tiền Tú Chi và Tô Ái Dân tới chơi, mang theo đủ thứ quà cảm ơn.
Tống Thời Hạ mời hai người vào nhà, vừa cười vừa hỏi: “Đoàn Đoàn nhà chị đâu?”
Tiền Tú Chi tủm tỉm cười:
“Hôm nay lạnh quá nên không dẫn con bé đi cùng, ở nhà có ba chị trông nó.
Từ sau chuyện lần đó, ba chị thường tới chơi, ông ấy thích con bé lắm. Giới thiệu với em, vị này là chồng chị, đồng chí Tô Ái Dân.”
“Chào đồng chí Tô, tôi cũng nghe giáo sư Quý nhà tôi nhắc tới anh rồi.”
Tô Ái Dân ngạc nhiên lắm, bèn vui vẻ hỏi: “Giáo sư Quý có nhắc đến tôi à?”
Những lần trò chuyện giữa hai người đều do anh ta chủ động tìm đề tài để nói, giáo sư Quý thoạt nhìn không giống người thích nói chuyện phiếm lắm.
“Anh là đàn anh mà, anh ấy có kể, lần đó may có rượu thuốc em đưa cho anh ấy, có thể giúp được anh là điều vinh hạnh rồi.”
Tô Ái Dân cười nói:
“Rượu thuốc em ngâm rất được, tôi phải nói thật là nửa bình rượu cậu ấy để lại cho tôi, tôi chỉ dùng một ít để lau miệng vết thương, còn lại vào bụng tôi hết đấy.”
Tống Thời Hạ không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Tô Ái Dân trời xui đất khiến lại uống rượu thuốc đó, như vậy chắc chắn sẽ càng tốt hơn cho sức khỏe của anh ta.
“Rượu thuốc đó em có dùng một vài dược liệu, nếu anh chị thích thì lát cứ mang về một ít mà dùng.”
Tiền Tú Chi vội vàng ngăn lại: “Bọn chị tới là để cảm ơn mà, ai lại còn mặt dày mang quà về.”
Tống Thời Hạ làm bộ giận dỗi:
“Chị Tú Chi, chị còn nói nữa, lần trước chị tới nhà em cũng mang bao nhiêu đồ đắt tiền.”
Tiền Tú Chi kéo tay Tống Thời Hạ: “Lần đó nhờ có em giúp, chị còn cảm thấy quà cảm ơn như thế có hơi nhẹ quá.”
Tô Ái Dân nhìn quanh sân nhà: “Giáo sư Quý không ở nhà à?”
“Giờ chắc anh ấy đang viết luận văn, giáo sư như các anh thường phải viết luận nhiều lắm sao?”
Tô Ái Dân cười cười, giải thích:
“Giáo sư Quý còn trẻ mà, tương lai rộng mở. Nếu cậu ấy muốn tiến thêm một bước thì chắc phải cần đăng tầm 100 bài luận đó.”
100 bài luận?
Tống Thời Hạ âm thầm thấy may mắn, may mà mình không quấy rầy anh nhiều, chỉ kéo anh đi dạo phố có hai lần thôi.
Tô Ái Dân lại cười bảo:
“Có phải thấy sợ rồi không? Thực ra các bài luận có thể từ từ làm cũng được, không cần phải vội.
Hơn nữa, ngành của cậu ấy còn cần số liệu, không phải cứ ngồi nhà nghĩ ra là viết được.”
“Trước em thấy cứ cuối tuần là anh ấy lại nhốt mình trong phòng sách để viết, sợ anh ấy chìm trong sách vở dễ sinh bệnh nên có kéo anh ấy ra ngoài đi chơi, nghe anh nói xong, tự dưng cảm thấy tội lỗi quá.”
Ai ngờ Tô Ái Dân lại nghiêm túc nói:
“Đồng chí Tống làm đúng lắm, thường xuyên nhốt mình vào một nơi để viết luận sẽ khiến não bộ quá tải, cần phải có thời gian nghỉ ngơi, ra ngoài ngắm phong cảnh.”
Tống Thời Hạ lập tức hình dung thế này.
Nếu đầu của giáo sư Quý nhà cô là một chiếc máy tính thì chiếc máy tính ấy luôn được vận hành tính toán liên tục, trừ những lúc đi ngủ.
Cứ làm việc với tần suất đó, lâu dần CPU sẽ dễ hỏng hóc, trước mắt có lẽ không thấy có vấn đề gì nhưng về lâu về dài sẽ có.
Cô gật gù: “Em nhớ rồi, mỗi tuần sẽ kéo anh ấy đi tản bộ nửa tiếng.”