Tiểu Lý mắc nghẹn:
“Dì ạ, cháu chưa có bạn gái, con gái thành phố cao giá quá, làm gì có ai để mắt người như cháu, con gái ở quê thì lại không muốn gả xa.”
Tiểu Lý làm tài xế ở thủ đô, kết hôn cũng sẽ ở lại đây, không muốn về quê làm ruộng.
Hàn Dung nhiệt tình giới thiệu:
“Thế lại vừa đẹp, tết này bên đơn vị dì có tổ chức bữa tiệc hữu nghị, dì cho cháu cái thiệp mời, tới đó xem có thích cô hộ sĩ nào trong viện dì không.”
Tiểu Lý vui mừng quá đỗi: “Dì, cháu sao mà được kén chọn nọ kia, cháu chỉ sợ các đồng chí hộ sĩ không ưng cháu thôi.”
Tống Thời Hạ xách ba lô xuống nhà, thấy mẹ chồng với Tiểu Lý đang trò chuyện vui vẻ.
“Mẹ, có chuyện vui gì à?”
“Không, chỉ đang chúc Tiểu Lý sớm kiếm được bạn gái.”
Tống Thời Hạ bật cười:
“Tiểu Lý làm việc nghiêm túc lại có trách nhiệm, nếu có ai giới thiệu cho quen biết các nữ đồng chí thì nhất định sẽ tìm được đối tượng phù hợp thôi.”
“Ừ, mẹ cũng đang nói chuyện này.”
Tiểu Lý đỏ bừng mặt, gục đầu uống hết cốc sữa đậu nành rồi đứng lên định đi rửa bát, Hàn Dung đã ngăn lại.
“Cứ để đó dì làm, cháu đưa Tiểu Tống đến trường đi.”
Hôm nay Tống Thời Hạ đến trường sớm nửa tiếng, trong phòng học mới có vài người.
Thấy Tống Thời Hạ, họ đều rất kinh ngạc, nhưng đa số đều không quá thân thuộc nên cũng không hỏi nhiều.
Nhóm bốn tên đầu gấu nhí cũng đến sớm, trông thấy Tống Thời Hạ hệt như thấy quỷ giữa ban ngày.
Lý Kiến An dụi dụi mắt, Trịnh Thắng Lợi lè lưỡi.
Văn Xương Hoa ngoảnh sang nhìn Bạch Thu Thụy theo bản năng, sắc mặt Bạch Thu Thụy trông hết sức phức tạp.
Trịnh Thắng Lợi nhận ra anh Bạch nhà mình không cam tâm, bèn cố tình nói to: “Anh Bạch, chị dâu bọn này là cô em xinh nhất bên trường nghề nhỉ?”
Tống Thời Hạ ngồi vào bàn, lật xem tập đề của cô bạn ngồi bên, bình thản như không hề chú ý mấy người bên đó.
Bạch Thu Thụy bước tới trước bàn cô: “Tôi có bạn gái rồi.”
Tống Thời Hạ ngẩng đầu: “Đang nói với tôi à?”
Có bạn gái thì liên quan gì tới cô? Logic kiểu gì vậy.
Bạch Thu Thụy tức thì nhụt chí, bực dọc vô cùng: “Vì sao cậu không tới lớp nữa?”
Cậu ta cho rằng Tống Thời Hạ không đến trường là vì trông thấy cậu ta có bạn gái.
Nhưng tối đó cậu ta đã hối hận vì đã đồng ý cặp kè với cô gái kia, ngay cả tên đối phương là gì, cậu ta cũng không chú ý, cặp kè chỉ vì bực với Tống Thời Hạ mà thôi.
Tống Thời Hạ tiếp tục cúi đầu sửa bài cho bạn mình: “Tôi không cần lên lớp, thi xong sẽ về nhà.”
“Nhà cậu ở đâu, tan học tôi đưa cậu về.”
Cậu ta định nói, chỉ cần Tống Thời Hạ lên tiếng, cậu ta sẽ lập tức chia tay với bạn gái, nhưng lại sợ mấy thằng bạn nghe thấy thì lại mất mặt.
Tống Thời Hạ đã mất kiên nhẫn với cậu học sinh kì quái này: “Nhà tôi ở tận ngoại thành, có tài xế đón rồi, không cần làm phiền cậu.”
Bạch Thu Thụy còn chưa chịu thôi, nhưng Tống Thời Hạ đã cúi mặt tỏ ý từ chối giao tiếp, cậu ta đành bỏ về chỗ ngồi.
“Anh Bạch, có phải cô nàng hối hận rồi không?” Trịnh Thắng Lợi hớn hở hỏi.
Anh Bạch nhà mình có gia thế hoành tráng như vậy, làm gì có cô nào từ chối được?