Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 317

Ông bạn kia bất đắc dĩ giải thích:

“Tôi nói thật đó, người kiểm tra thiết bị là cấp dưới của tôi mà, vì thanh danh cả đời của ông, bên đó cũng muốn thận trọng điều tra chi tiết, xác thực không có vấn đề gì mới trả lại.”

Ông già ngồi bên nhấc ấm trà:

“Nào nào, uống chén trà nào, khó khăn lắm chúng ta mới tụ tập được một chuyến, nói chuyện bọn trẻ làm gì, nói mấy chuyện đàn ông đàn ang đi.”

Hôm nay Tống Thời Hạ dậy sớm, cả nhà đều rất coi trọng kì thi này.

Tuy không ai tạo áp lực cho cô nhưng cô vẫn dễ dàng cảm nhận được đãi ngộ cấp quốc bảo hiếm có này.

Bữa sáng là một chiếc bánh quẩy với hai quả trứng gà, mẹ chồng cô giải thích:

“Yên Nhiên bảo mỗi lần thi con bé đều ăn như thế, đa số đều thi rất suôn sẻ.

Tống Thời Hạ nhìn bữa sáng được xếp thành con số 100, không dám nói với mẹ chồng rằng, điểm tối đa của hai môn toán học và ngữ văn là 120 cơ.

“Cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn luôn đi cho nóng.”

Hàn Dung đứng ở cửa nhìn quanh:

“Lát mẹ mới ăn, ba con hôm qua đi gặp bạn cũ, ngủ lại đó với họ, không biết ổng đã dặn cảnh vệ chưa.”

Tống Thời Hạ ăn xong một quả trứng: “Dặn cái gì ạ?”

“Dặn cảnh vệ của ổng đưa con đi thi, hôm nay con thi học kì, đi xe buýt nhỡ mà tắc đường thì làm sao?

Ba con hay quên lắm, để mẹ xem xem, nếu ổng quên thì sang nhà hàng xóm mượn xe đạp.”

Ngay sau đó, bà lại vỗ tay: “Thôi, giờ đi mượn luôn, đợi lát mẹ chở con sang trường.”

 

Tống Thời Hạ định nói không cần đâu, cô có thể tới kịp giờ, hôm nay cô đã dậy sớm hơn nửa giờ cơ mà.

Nhưng mẹ chồng làm việc luôn nhanh nhẹn như thế, vừa nói dứt lời đã bước ngay đi, Tống Thời Hạ không kịp nói gì.

Vu Phương ra vẻ khó xử:

“Dì Hàn, không phải cháu không muốn cho mượn mà hôm nay cháu phải đưa con sang nhà ba đẻ nó, con bé cứ đòi ba suốt.”

Hàn Dung vội bảo: “Muộn nhất là 8 rưỡi dì mang trả, không làm lỡ việc của cháu đâu.”

Vu Phương vẫn hết sức rối rắm, như là muốn kéo dài thời gian.

“Thôi, để dì sang nhà khác hỏi xem.”

Hàn Dung lập tức quay đi, về đến cửa nhà mình chợt nghe tiếng còi ô tô xa xa vọng lại, bà thở phào một hơi.

Vu Phương vẫn đứng đó, móng tay cắm vào lòng bàn tay, quay người vào nhà, sắc mặt hết sức khó coi.

Tài xế không phải cảnh vệ của ông Quý mà là Tiểu Lý.

Tiểu Lý hớn hở vào nhà:

“Hôm qua giáo sư Quý đã gọi điện cho cháu, dặn 7 giờ sáng nay tới, 6 rưỡi cháu đã đi rồi.”

Hàn Dung vui vẻ kéo tay Tiểu Lý vào nhà: “Chắc cháu chưa ăn sáng nhỉ, ngồi đây ăn gì đó đã nhé, còn nhiều thời gian.”

Tống Thời Hạ đã ăn xong, chào hỏi một tiếng rồi lên phòng thu xếp đồ dùng đi thi.

Tiểu Lý thường tới nhà Quý Duy Thanh nên cũng đã quen với sự nhiệt tình của bà Quý.

“Tiểu Lý này, cháu có bạn gái chưa?”

DTV

Trước kia Hàn Dung đã cảm thấy cậu Tiểu Lý này thật thà hiền lành lại tháo vát được việc, hôm nay có thể nói đã giúp bà một việc lớn.

 
Bình Luận (0)
Comment