Tống Thời Hạ thi xong liền muốn xả hơi.
Cô năn nỉ giáo sư Quý nhà mình cho cô nghỉ, thậm chí còn thi triển mấy kỹ thuật từng xem mà chưa từng thực hành, hậu quả là suýt thì xước cả cổ họng.
Đúng thời điểm quan trọng nhất thì cô dừng lại.
Giáo sư Quý hổn hển dỗ cô tiếp tục, nhưng cô chỉ ngửa đầu dưới bàn viết, tỏ vẻ vô tội:
“Nghỉ ba ngày, tới thứ 7 nhé.”
“Không được.”
Tống Thời Hạ cúi đầu hôn nhẹ một cái, hô hấp của giáo sư Quý lại nặng nề thêm một chút.
“Thật sự không được sao?”
Giáo sư Quý bị cô dùng mỹ nhân kế hành hạ cho căng cứng cả người nhưng không sao phát tiết ra được, ấy vậy mà anh vẫn kiên định không chịu cho nghỉ học.
Tống Thời Hạ chán nản bỏ cuộc, ngồi bệt xuống đất, gối đầu lên chân anh.
“Không chơi nữa, anh tự đi mà giải quyết.”
Giáo sư Quý hổn hển thở: “Em cởi dây ra cho anh.”
Nhưng Tống Thời Hạ chỉ nhấc cằm tì lên gối anh: “Không đấy.”
Ban đầu, để thi triển mỹ nhân kế, cô đã trói tay giáo sư Quý vào ghế, bằng không, cô nào dám xằng bậy như thế.
Quý Duy Thanh nhắm mắt lại điều chỉnh nhịp thở, Tống Thời Hạ không được lười biếng trong kỳ nghỉ nên cũng không muốn cho anh dễ chịu.
DTV
Tống Thời Hạ ngồi trên đùi giáo sư Quý, ôm lấy cổ anh rồi khẽ hôn lên má anh một cái như là dọa dẫm.
Nếu như Quý Duy Thanh không đồng ý, cô sẽ trồng đầy dâu tây trên mặt anh.
“Anh đồng ý đi mà, không là em sẽ trồng dâu tây lên mặt, khiến anh khỏi ra ngoài được luôn.”
Tống Thời Hạ cố tình cọ xát trên người anh để mè nheo.
Vốn cho rằng nhắm mắt làm ngơ, ai ngờ nhắm mắt lại khiến hành động tiếp xúc da thịt càng trở nên nhạy cảm hơn.
Quý Duy Thanh bị ép phải mở mắt ra.
Anh bất đắc dĩ thở dài.
“Cởi ra đi, anh đồng ý.”
Tống Thời Hạ hôn chụt một cái lên má Quý Duy Thanh, hai mắt lấp lánh nhìn anh.
“Thật không? Anh nói lại lần nữa đi.”
Trên trán Quý Duy Thanh lấm tấm mồ hôi, có thể thấy anh đã sắp hết nhịn nổi rồi.
“Ừm, cho em nghỉ.”
Tống Thời Hạ vui vẻ cởi trói cho anh, ngay sau đó vị trí của hai người lập tức thay đổi.
Anh vắt thứ dùng để trói hai tay mình lên lưng ghế tựa, chiếc áo lót ren màu đỏ thẫm đầy mập mờ cũng tôn lên màu đỏ ửng trong đáy mắt anh.
Tống Thời Hạ dùng mỹ nhân kế cũng không mang theo đạo cụ nào, chỉ là bỗng dưng nảy ra ý tưởng, sợ anh chống cự mới lừa anh phối hợp với mình.
Giáo sư Quý ngây thơ không hề nghi ngờ gì mà đồng ý luôn.
Cô bị đụng suýt nữa là đứng không vững mà ngã, chỉ có thể đỡ mép bàn mới đứng vững được.
Tống Thời Hạ hơi hối hận vì đã đùa giỡn quá đà.
Ít nhất cũng không nên dùng quần áo của mình trói anh lại, hoàn toàn có thể rút thắt lưng của Quý Duy Thanh làm đạo cụ kia mà.
Bên trong áo len trống không, cô bị cởi sạch, đưa đẩy hoa cả mắt.
Vậy mà người đàn ông sau lưng còn cố tình xoa nắn dày vò mình.
Vất vả lắm mới chờ đến khi kết thúc.
Ngay khi cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cũng thoát được thì lại bị anh ôm ngồi lên đùi, kề sát vào nhau.