Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 322

Quần áo trên người cả hai đã nhăn nheo, giáo sư Quý vùi đầu xuống cắn mút xương quai xanh của cô.

Tống Thời Hạ như trở lại lần đầu cưỡi ngựa ở trường đua, chú ngựa cao to dịu ngoan bắt đầu chạy thì lập tức xóc nảy liên tục.

Dù có chuyên gia hướng dẫn, nhưng cô vẫn sợ tái mặt, cưỡi một hồi là eo đùi nhức mỏi.

Cô hôn anh như muốn trả thù, cái lưỡi mềm mại cạy đôi môi Quý Duy Thanh ra, ậm ừ nói: “Không thể chỉ có một mình em thử được.”

Quý Duy Thanh hôn ngược lại, khàn khàn cười nói: “Lần sau anh sẽ thử giúp em.”

Thư phòng lập tức biến thành một mớ lộn xộn, đồ đạc trên bàn vương vãi, Tống Thời Hạ dựa vào trong lòng anh.

“Em muốn tắm rửa, mau ôm em đi tắm đi.”

DTV

Chuyện xảy ra quá đột ngột nên không dùng biện pháp an toàn, cô lo sẽ dính bầu.

Giáo sư Quý giúp cô xoa xoa cái eo nhỏ đã dùng quá độ: “Em có muốn có con không?”

Tống Thời Hạ lười biếng trả lời anh: “Chúng ta đã có hai đứa rồi, không cần phải sinh thêm nữa đâu.”

Giáo sư Quý hôn lên trán cô, bảo: “Chắc chắn ba mẹ cũng hy vọng em có thể sinh đứa con của riêng mình đấy.”

“Hai đứa nhỏ gọi em là mẹ thì chẳng phải là con em à. Anh đừng bận tâm đến suy nghĩ của ba mẹ em, họ chỉ sợ em không thân với hai đứa nhỏ, sau này sẽ khổ thôi.

Đợi đến khi em thi đại học xong sẽ đón họ đến chơi một tuần, lúc đó họ sẽ không lo vẫn vơ nữa đâu.”

Tống Thời Hạ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ, nhưng cô tạm thời không muốn sinh con.

 

Vất vả lắm mới nhen nhóm được chút ý chí phấn đấu, nếu mang thai sinh con thì có lẽ cô sẽ lại lười biếng tiếp mất.

Giữa tháng 11 đã bắt đầu cung ứng hệ thống sưởi hơi, có điều nó không được ổn định cho lắm, trong nhà lúc nóng lúc lạnh.

Tống Thời Hạ tắm xong, run bần bật chui vào trong chăn, định mua một cái bếp sưởi, bên trên còn có thể làm bàn học với đun nước.

Điện thoại trong nhà vang lên, Quý Nguyên đội chiếc mũ đầu hổ mà mình thích nhất ghé vào mép giường gọi mẹ.

“Mẹ ơi, cậu gọi điện thoại nè.”

Tống Thời Hạ vất vả lắm mới ủ ấm ổ chăn, giờ lại phải xuống lầu nghe điện thoại.

“Sao thế ạ? Trời lạnh như thế này, anh có biết em gái anh đang run lẩy bẩy lạnh cóng trong chăn không?”

Tống Thu Sinh thì thầm như làm ăn trộm, hỏi: “Sao sổ tiết kiệm em cho anh có đô la thế hả?”

“Hở? Đô la à? Chắc là em lấy sai sổ tiết kiệm rồi. Nếu anh không gấp thì tạm thời đừng dùng. Đến lúc đó trả sổ lại em cho, em đưa sổ của mình cho anh.”

“Anh vẫn chưa dùng, ban nãy rảnh rỗi nên kiểm tra xem bên trong có bao nhiêu tiền. Vừa kiểm tra thì thấy có tiền nước ngoài làm anh sợ hết hồn.”

Tống Thời Hạ cười giải thích:

“Sổ tiết kiệm của tụi em đặt cùng nhau nên có lẽ anh ấy không để ý mà lấy nhầm đấy.”

Cô nghe điện thoại xong thì tiếp tục chui vào ổ chăn, còn lừa Quý Nguyên tới kể chuyện cho cậu bé nghe.

Cơ thể con nít cực kỳ ấm áp, trong chăn có nhóc con y như có thêm một cái lò sưởi nhỏ.

 
Bình Luận (0)
Comment