Mấy đứa nhỏ đi học mẫu giáo không có bài tập, bình thường chỉ học ghép vần, tô theo mẫu chữ và viết các con số.
Tống Thời Hạ để bọn nhỏ ngồi trên sô pha xem truyện tranh.
Tống Thời Hạ thì ngồi trên bàn ăn cắt giấy, cô định làm thẻ chữ cái ghép vần cho bọn nhỏ luyện tập.
Cô nhớ thứ này cực kỳ nổi tiếng trước khi có điện thoại di động.
Cô không mong kiếm được tiền từ thứ này, chỉ định tìm thêm trò giải trí cho mấy đứa nhỏ trong nhà mà thôi.
Vừa có thể dạy học cho bọn nhỏ, còn để chúng được vui chơi giải trí.
Nhưng vẫn có thể nói cho Tống Thu Sinh biết để anh ấy tìm nhà xưởng hợp tác kiếm một khoản.
Loại này vừa không có bí mật gì khó, bán nhiều còn dễ bị bắt chước, kiếm mấy đồng lẻ cũng được.
Ba ngày nghỉ chưa làm được gì đã trôi qua cái vèo, Tống Thời Hạ lại nhớ tới những tháng ngày vật vã giải đề.
Cũng may thứ hai đã có điểm rồi.
Khi Tống Thời Hạ biết điểm thi, cả nhà mẹ chồng cũng đã biết cô thi được 450 điểm.
Lúc biết được điểm số, cô cũng thấy hơi thất vọng, điểm tối đa là 500 mà mình chỉ thi được 450.
Tống Thời Hạ còn chưa hết buồn thì đã nhận được điện thoại báo tin vui từ cô Mạnh.
“Em là người đứng đầu khối tự nhiên luôn, hóa ra xưa nay em toàn giấu tài!”
Chẳng trách cô Mạnh kinh ngạc như vậy.
Bình thường ở trong trường Tống Thời Hạ rất khiêm tốn và kiệm lời, cô ấy biết trong nhà Tống Thời Hạ có người phụ đạo cho cô, nhưng không ngờ Tống Thời Hạ lại giỏi như thế.
Tống Thời Hạ định giải thích mình mất 50 điểm là do đã phát huy không tốt.
Có điều 450 điểm đã coi như cao rồi, nhưng Tống Thời Hạ phải biết mình sai ở đâu mới được.
Cuối cùng cô Mạnh cũng nhớ đến mục đích của cuộc gọi này:
“Em hỏi mất điểm ở đâu à? Chị đang định nói cho em chuyện này luôn đấy.
Chị vẫn cho rằng thành tích ngữ văn của em là đỡ lo nhất, kết quả môn của chị em lại viết lạc đề, chị buồn lắm đấy nhé.”
Môn học có thể cải thiện điểm số nhanh nhất là ngữ văn, chỉ cần học thuộc lòng là được.
Cô ấy từng lo về thành tích của hai môn ngoại ngữ và hóa học của Tống Thời Hạ, nhưng không ngờ Tống Thời Hạ lại trượt chân ở môn ngữ văn.
Tống Thời Hạ vắt hết óc cũng không nhớ nổi tại sao bài văn của mình lại lạc đề được?
“Em viết văn hơi giống công văn, thầy chấm thi cảm thấy em cố tình lấy lòng nịnh hót mình nên mới phê là em lạc đề.”
Vậy cũng được luôn?
Đó không phải là văn nghị luận bình thường ư?
Sao lại thành công văn chứ?
“Cô ơi, em có thể xem thử bài của người đạt điểm cao nhất môn văn không?”
“Đương nhiên là được, chị có in một phần, nhờ cô Quý mang về cho em. Em xem thử người khác viết thế nào nhé.”
DTV
Tống Thời Hạ chưa từng nghĩ đến có ngày mình lại thi được 10 điểm văn, ngay cả bản thân cô cũng không thể tin nổi.
Sau khi lấy được bài văn của người có điểm cao nhất, cuối cùng cô cũng hiểu mình sai ở đâu.